“Có người đã lấy trộm đồ của tôi.” Đôi mắt Tiên Vân hơi đỏ lên, không biết là tức giận hay là đau lòng, “Là một mặt gương, tôi ngửi thấy trên người cô gái kia có mùi của gương tôi, nhưng cô ta không chịu thừa nhận.”
Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Giang Hoài Tuyết, dường như có chút uất ức: “Tôi có một hồn một phách bám vào bên cạnh đình bát giác ngoài núi giả, lúc đó định đi đòi lại, thì nhìn thấy cô đã đưa cô gái kia đi mất.”
Người cô ta nói là Giản Tố sao?
Cái thứ không có tà khí, nhưng lại khiến Giản Tố bị dọa đến mức sắp phát điên kia, vậy mà lại là hồn phách của Tiên Vân?
Giang Hoài Tuyết giải thích giúp Giản Tố: “Cô ấy nói cô ấy chưa từng lấy đồ của ai cả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây