Giang Hoài Tuyết giả vờ như không nghe thấy hai chữ “còn có” trong lời nói của anh: “Là thứ gì vậy?”
“Cụ thể là thứ gì thì không rõ, nhưng ông cụ Nguyễn khi còn trẻ rất coi trọng thứ đó, sau khi đính hôn với ông nội, ông ấy còn từng nói là tuy nhà họ Tạ có nền tảng vững chắc, nhưng cũng không bị thiệt thòi, đại loại là như vậy.” Ánh mắt Tạ Trọng Diên dừng lại trên mặt cô, có vẻ hơi mất tập trung.
Bản thân Giang Hoài Tuyết không nhìn thấy, nhưng từ má đến cổ cô đều ửng hồng, như thể tuyết trắng phủ một lớp nước ép hoa móng cọp nhàn nhạt.
Tuy rằng cô còn trẻ, nhưng hiếm khi nào lại có biểu cảm như thiếu nữ thế này, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một lần…
Tạ Trọng Diên nuốt nước bọt, đột nhiên cầm lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên chân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây