Giang Hoài Tuyết thản nhiên, nghe ông ta nói xong, liền lái sang chuyện khác: “Nghe nói hai năm nay Khuất lão dưỡng lão ở nhà, rất ít khi ra khỏi Hương Cảng, không ngờ lần này chỉ là một buổi đấu giá riêng tư, mà cũng có thể mời được ông đến đây.”
Nghe cô nói vậy, Khuất lão không khỏi nhớ đến Phùng Lịch có chút kỳ quái trong mắt ông ta, nhíu mày, nói thẳng: “Thật ra thì tôi không muốn đến, nhưng mà Phùng Lịch kia - xem ra hai người có quen biết? Cậu ta nhờ bạn tôi mời tôi đến đây, tôi nợ bạn tôi một ân tình, không tiện từ chối, cho nên mới đến đây, không ngờ lại gặp phải chuyện này.”
Giang Hoài Tuyết thản nhiên nói: “Ồ? Vậy mà lại là như vậy sao? Tôi và cậu Phùng không tính là quen biết, chỉ là từng gặp mặt một lần.”
Tuy rằng chỉ là Phùng Lịch đơn phương quen biết cô, nhưng lúc này cũng có thể lấy ra làm lý do được.
“Nhưng theo tôi được biết, nhà họ Phùng hình như không kinh doanh gì liên quan đến ngọc bích, không biết tại sao cậu ta lại hứng thú với buổi đấu giá ngọc bích riêng tư này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây