Giang Hoài Tuyết nhướng mày, cô nhận lấy danh thiếp nhưng không vội xem, mà đặt sang một bên.
Cô nhận ra vị Lữ đội trưởng này là người trầm ổn, cẩn thận, dường như muốn dẫn dắt cô từng chút một, nhưng cô không muốn vòng vo tam quốc, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Ngô gia đã bắt được chưa?”
Biểu cảm của hai người cao gầy và thấp béo đều thay đổi, đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô, Lữ đội trưởng vẫn bình tĩnh lắc đầu, tiếc nuối nói: “Vẫn chưa bắt được, đang truy nã.”
Giang Hoài Tuyết cau mày, sau đó lại giãn ra, thầm nghĩ lát nữa sẽ bảo người ta để ý một chút.
Vô duyên vô cớ hại cô phải đánh nhau một trận, còn muốn chạy trốn, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây