Cũng chính vì cả hai đều không bình tĩnh, nên cũng không phát hiện ra sự khác thường của đối phương.
Tạ Trọng Diên ra khỏi phòng, cơ bắp trên người mới thả lỏng.
Anh xòe lòng bàn tay ra, nhớ đến cánh tay trắng nõn mảnh mai vừa rồi, chỉ cần khẽ siết nhẹ ngón tay, là có thể nắm chặt lấy.
Giang Hoài Tuyết bí ẩn, mạnh mẽ, khó nắm bắt, với thân phận và địa vị của Tạ Trọng Diên, vẫn thường xuyên cảm thấy cô quá xa cách với mình.
Lúc ở Bích Đào Viên, có mấy lần anh nhìn thấy Giang Hoài Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất hoặc đứng ở hành lang trong sân nhìn về phía xa, đều có cảm giác cô ấy sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây