Người bên cạnh ông cụ mặc áo thời Đường nhỏ giọng hỏi ông: “Thầy Khuất, có người nhận ra ông rồi, chúng ta có nên tìm chỗ nào yên tĩnh để tránh mặt không?”
Thầy Khuất bực bội nói: “Tránh cái gì mà tránh? Tôi là con gái vàng ngọc lá ngọc à, không thể để người khác nhìn thấy sao?”
Người nọ bị phản dame một câu, có chút xấu hổ, không biết nên đáp lại thế nào.
Phùng Lịch lên tiếng giải vây, hỏi thầy Khuất: “Thầy Khuất vừa rồi muốn mua cục đá kia, chẳng lẽ bên trong còn có thứ gì tốt sao?”
Thầy Khuất vốn là do Phùng Lịch mời đến, hơn nữa Phùng Lịch tính tình ôn hòa lễ độ, không có tật xấu của đám con cháu nhà giàu, đáng lẽ ra thầy Khuất phải khách khí với anh ta một chút, ai ngờ thầy Khuất đối xử với ai cũng như nhau, đến cả một nụ cười cũng không có.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây