À đúng rồi, nếu phải nói thì, mình nghe mẹ mình kể, hồi mẫu giáo mình đã từng vừa khóc vừa đưa cho anh ấy một bức tranh vẽ nguệch ngoạc, cái này có tính không?”
Giang Hoài Tuyết không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, khựng lại một chút, nói: “Tính.”
Có một khoảnh khắc, cô đột nhiên cảm thấy Tạ Trọng Diên có chút giống mình một cách kỳ lạ.
Nhìn anh ấy như thể không thiếu thứ gì, có vô số người tranh nhau tặng quà.
Nhìn cô như thể cái gì cũng biết, có vô số người ca ngợi, sùng bái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây