Đại khái bởi vì nặng tâm sự, Phương Tri Hạc không sao ngủ được, chưa được mấy phút anh ta đã bò dậy.
Anh ta nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Nguyên Cảnh: “Chúng ta cùng canh, tôi không ngủ được…”
Nguyên Cảnh gật đầu, khuyên một câu giống như an ủi: “Đừng nghĩ nhiều.”
Nghe thấy lời của anh, Phương Tri Hạc cười khổ thành tiếng: “Anh thì sao? Anh có thể nhịn được không nghĩ nhiều sao?”
Chuyện trên trấn Nguyệt Vân, tuy nói vẫn chưa giải quyết nhưng anh ta đã loáng thoáng suy đoán ra một số tình huống, chuyện này thật sự khó xử lý, cho dù anh ta và sư phụ đã có khá nhiều kinh nghiệm, nhưng vẫn không nhịn được buồn phiền.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây