Khi Tô Cẩm về tới Tô gia, Diêu Nguyệt đang ở đó bái tổ sư gia.
Trong loáng thoáng, cô còn có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Diêu Nguyệt: “Con cũng không biết tại sao hai ngày gần đây trong lòng luôn có chút bất an, tổ sư gia, người phải phù hộ A Cẩm bình an vô sự…”
“Một cô gái tốt như A Cẩm, nhất định phải suôn sẻ mọi bề.”
Tô Cẩm cứ đứng ở đó, yên tĩnh nhìn Diêu Nguyệt lẩm bẩm.
Trong giây lát, Diêu Nguyệt giống như phát giác được gì đó, bà ấy ngẩng đầu nhìn sang, sau đó nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây