”Tôi đã nhận lòng biết ơn của anh rồi, vì chúng ta đã từng gặp nhau một lần nên tôi tặng anh một câu, nửa đời trước long đong, tuổi già yên ổn lên như diều gặp gió, không cần phải chạy theo đám đông, làm người nhất định phải giữ vững bản tâm của mình.” Giọng Tô Cẩm nhẹ nhàng, như làn gió xuân thổi vào mặt.
Lạc Minh dừng lại một lúc, rồi chợt mỉm cười: “Cám ơn Tô quán chủ đã chỉ điểm.”
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Minh liếc nhìn chiếc thẻ phòng đặt trên bàn rồi ném vào thùng rác một cách dứt khoát và quả quyết.
Tiếp rượu sao? Anh ta sẽ không đi, anh ta đã kiên trì lâu như vậy, tất nhiên là phải tiếp tục kiên trì.
Tô Cẩm trả lại điện thoại cho Diêu Khanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây