Phương Tri Hạc chậm một bước, nhìn thấy Diêu Khanh không sao, không khỏi thở phào.
Cũng may có sư phụ ở đây, nếu không, dựa vào sức mạnh của bản thân anh ta, sợ là còn phải rất lâu mới có thể tìm được Diêu Khanh.
Diêu Khanh khóc hu hu một lúc, ngẩng đầu từ trong lòng Tô Cẩm: “Chị biết A Cẩm nhất định sẽ tới tìm chị!” Ánh sáng nơi đáy mắt cô ấy lấp lánh như sao.
Ngay sau đó, cô ấy lại hỏi một câu: “A Cẩm, sao em tìm được chị vậy?”
Tô Cẩm nhìn kỹ sắc mặt của Diêu Khanh, thấy quả thực cô ấy không sao cả, cười nói: “Bói cho chị một quẻ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây