Tô Cẩm xoay người rời đi, quay về phòng 204.
Cô bình thản nói cho Sở Lâm và Nguyên Cảnh biết tình hình của Hứa hội trưởng.
Sở Lâm chấn kinh sờ đầu của mình, kinh thán thành tiếng: “Cũng may tôi có sư phụ! Tôi không cần biến thành kẻ ngốc!”
Tô Cẩm: “…” Cũng không cần như vậy, Hứa hội trưởng chỉ là phản ứng chậm nửa nhịp, hơn nữa còn chưa tới mức ngốc.
Vốn dĩ Tô Cẩm định gần mười hai giờ mới ra ngoài dò thám.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây