Sau khi đi mấy bước, Sở Lâm lặng lẽ quay đầu, nhìn về hướng tượng đất.
Nào ngờ, bắt gặp ánh mắt của ông chủ đó, ông chủ cười với anh ta, nụ cười đó…lập tức khiến Sở Lâm toát mồ hôi lạnh.
“!” Sở Lâm sợ tới mức nép sát người Tô Cẩm, hận không thể dán chặt lên người sư phụ nhà mình.
“Sư phụ…sạp tượng đất đó, không đúng lắm!” Anh ta nói nhỏ.
Nguyên Cảnh cũng phụ họa theo: “Quả thực không đúng lắm!” Phản ứng của Hứa hội trưởng không được bình thường, giống như bị mê hoặc vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây