Tô Cẩm bất đắc dĩ kéo Diêu Khanh về lại ghế sofa một lần nữa: "Bây giờ chị mới phản ứng ra, chị không sợ sao?"
Diêu Khanh chớp mắt mấy cái, ôm chặt lấy cánh tay Tô Cẩm: "Chị có A Cẩm, chị không sợ!"
Trước kia cô ấy không hiểu, người không biết thì không sợ, bây giờ cô ấy đã hiểu rồi, cô ấy có A Cẩm, cô ấy càng không sợ rồi!
Thấy vậy, Diêu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn xem, Khanh Khanh tạm thời không có việc gì rồi... Chỉ có điều, chuyện này còn chưa kết thúc à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây