Ánh mắt Tô Cẩm loé lên, nghi ngờ nhìn ông ta, vội vàng nói: “Không cần phiền phức như thế, tôi không bị thương gì cả, chỉ là một oán linh trăm năm thôi, không có gì.”
Tiết đạo trưởng gật đầu, phối hợp nói: “Đúng vậy đúng vậy, không phải chỉ là một oán linh trăm năm thôi sao? Gặp được Tô quán chủ của chúng ta, còn không phải là bó tay chịu trói!”
Tiết đạo trưởng cực kỳ đắc ý.
Tô Cẩm và Sở Lâm liếc nhau, hai thầy trò đều không rõ vì sao Tiết đạo trưởng lại đắc ý như vậy.
Một lá sau, cảm xúc của Tiết đạo trưởng ổn định lại một chút, ông ta há miệng muốn hỏi vấn đề tiếp theo: “Tô quán chủ…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây