Tô Cẩm trầm giọng nói với oán linh trong tay: "Ngươi còn có mặt mũi mà kêu rên à?"
Oán linh nghe vậy, lập tức ngừng lại, sợ Tô Cẩm lại dùng thủ đoạn của nó để tra tấn nó, dù sao hiện tại, nó đã nhận rõ hiện thực.
Nó đang ở thế yếu, hơn nữa đối thủ mạnh hơn nó quá nhiều, ngay cả sự thống khoái tan thành mây khói nó cũng không xin được.
Cách một lá bùa, Tô Cẩm cũng có thể cảm nhận được nó đang phát run, đáng tiếc, loại oán linh này cho dù sợ hãi, cũng chỉ là vì ở dưới sự uy áp của cô, cảm giác được sợ hãi, cũng không biết vì những chuyện nó tự mình làm mà cảm thấy áy náy thậm chí là hối hận.
Tô Cẩm đi vào căn phòng, nhìn qua những chiếc sườn xám này, khẽ thở dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây