Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia của Tô Cẩm thoáng hiện lên một sự kinh ngạc: "?" Chạy rồi? Oán linh kia chạy rồi? Cả đời này cô chưa bao giờ thất thủ!
Mà lần này, thế mà để cho oán linh kia chạy mất...
Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa.
Lúc này Tô Cẩm ném bốn chữ thương hoa tiếc ngọc ra sau đầu, cô đẩy Lục Chi Vận ra, nhấc chân muốn đuổi theo.
Hết lần này tới lần khác, Lục Chi Vận té ngã trên đất kinh hô một tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây