Cha Triệu cố gắng nhớ lại rồi kể ra tất cả những chuyện mà mình biết.
“Sau lần đó thì tôi cũng không tới căn nhà gỗ nhỏ kia nữa. Chỗ đó cũng không gần Triệu gia lắm, bình thường công việc của tôi cũng bận rộn. Còn về phần bây giờ có ai đang ở trong căn nhà đó không thì tôi quả thật cũng không biết.”
Khoảng cách xa như vậy, còn không quen biết đối phương, cũng không biết lai lịch của đối phương nên chẳng có ai đi cả một đoạn đường xa như thế đến tám chuyện với người ta.
Cha Triệu nói xong liền cẩn thận nhìn Tô Cẩm, thấy sắc mặt cô rất khó coi, trong lòng cha Triệu chợt trầm hẳn xuống.
Không biết có phải là ảo giác không mà cha Triệu thấy ánh mắt của Tô Cẩm càng lúc càng là lạ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây