Từ Mãn Nguyệt túm lấy cổ Hoa Từ Thụ nhấc bổng anh ta lên.
Thấy anh ta vẫn không hề phản kháng, cô ta có chút kinh ngạc: “Sao thế? Anh cho rằng anh không đánh lại thì tôi sẽ hạ thủ lưu tình với anh sao?”
Hoa Từ Thụ chậm rãi mở mắt ra, không nói một lời.
Từ Mãn Nguyệt chỉ liếc mắt liền hiểu, cô ta cười lạnh thành tiếng: “À, thì ra anh còn chưa quên tôi à? Thế mà anh còn lừa tôi, nói cái gì mà bị mất trí nhớ nữa.”
Hoa Từ Thụ khó khăn nói: “Không, anh không lừa em…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây