Hoa Từ Thụ nhìn gương mặt quen thuộc của Từ Mãn Nguyệt, anh ta đưa tay sờ chiếc đinh diệt hồn trên đầu mình, đáy mắt hiện lên một tia bi thương.
Anh ta khẽ thì thầm: “A Nguyệt.”
“Từ Lang, chúng ta sau này sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.” Từ Mãn Nguyệt ôm chặt lấy anh ta, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Đột nhiên, cô ta trịnh trọng nhìn Tô Cẩm: “Đại sư, nếu như ngài nhất định không chịu bỏ qua cho tôi, tôi cũng không có một lời oán hận, chỉ hy vọng ngài có thể thành toàn cho tôi và Từ Lang được chết cùng một chỗ.”
Lời này Sở Lâm lại nghe hiểu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây