Sở Lâm vội vàng nói: “Được, để cháu gọi điện thoại cho quản lý Vương ngay, vị quản lý Vương kia cũng coi như người quen biết cũ mà.” Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện, cũng không biết sư phụ nhà mình lại chạy đi đâu rồi.
Người thôn Trương gia thấy Sở Lâm định đặt bàn ở khách sạn để chiêu đãi bọn họ thì nhanh chóng ngăn lại rồi nói: “Đừng đừng, không cần phải phiền phức thế đâu, chúng tôi đưa tấm bảng này tới, bày tỏ lòng cảm ơn của mình xong là đi liền, hai vị cũng đừng có tốn kém nữa!”
Nếu lại để cho Sở thiếu gia tiêu tiền chiêu đãi bọn họ, đây chẳng phải là càng ngại ngùng hơn nữa sao?
Có người đẩy Trương Dũng, Trương Dũng vội vàng kéo tay Sở Lâm: “Sở thiếu gia, Tô quán chủ đã cứu thôn Trương gia chúng tôi, chúng tôi đã không thể đưa ra được một món quà cảm ơn tử tế rồi, cậu cũng đừng vì chúng tôi mà tốn tiền nữa….Tô quán chủ đã cứu người thân của chúng tôi, phần ân tình này chúng tôi sẽ mãi khắc sâu trong lòng.”
Sở Lâm thở dài vỗ vai Trương Dũng: “Đây đều là chuyện mà sư phụ tôi nên làm, chỉ là mấy ngày nay sư phụ của tôi có hơi bận, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu rồi…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây