Cô ta càng nói càng sợ hãi, vừa rồi đi trên đường đều nỗ lực quên đi hình ảnh ấy, rõ ràng lúc này vô cùng kích thích thần kinh của cô ta.
Cô ta nắm lấy tay Lê Kiến Mộc: “Những hình ảnh đó không phải ảo giác của tôi đúng không? Thật sự có ma? Không đúng, là mèo ma đúng không? Vậy rốt cuộc là cái gì?”
“Là oán khí của động vật nhỏ bị hành hạ đến chết.”
Lê Kiến Mộc đẩy tay cô ta ra, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của cô ta một cái.
Trái tim sợ hãi còn kích động của Triệu Song giống như được làn gió mát lướt qua, chỉ trong nháy mắt tỉnh táo hơn mấy phần, chỉ còn lại người phụ nữ vẻ mặt thản nhiên trước mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây