“Tôi không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng tôi đã không thể sống sót, tôi chỉ muốn đổi cho Tiểu Khâu có thể sống tốt hơn.”
“Nếu tôi chết có thể khiến phía chính phủ coi trọng chuyện này, có thể bảo vệ Tiểu Khâu bình an khỏe mạnh lớn lên, vậy tôi nguyện ý!”
Nói một lát, nước mắt của Tôn Đan Đan lại chảy ra.
Tiêu Thành lại đưa một tờ khăn giấy qua, cảm khái một câu: “Cô đối xử với Tiểu Khâu đúng là tình sâu nghĩa nặng.”
“Anh thì biết cái gì!” Tôn Đan Đan khịt mũi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây