Lải nhải xong, Tiêu Thành đặt túi đồ trước bia mộ, đứng dậy:
“Được rồi cha, con phải đi đây, đội trưởng của con còn đang đợi ở bên ngoài. Khoảng thời gian này có một vụ án lớn, tương đối phiền phức, trong khoảng thời gian này con có khả năng không rảnh tới chỗ cha. Nhưng mà cha yên tâm đi, con không phải không hiếu thuận, nếu cha có thể hạn chế tần suất báo mộng xuống một tháng một lần, con chắc chắn sẽ không oán giận.”
Sau khi nói xong, anh ta rời đi.
Chỗ rừng cây râm mát nào đó, một người đàn ông trung niên cười mắng:
“Tên nhóc thối này, đều đã hơn 20 tuổi còn so đo chút tiền này với ông đây, đúng là phế vật.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây