Càng nhớ rõ Lê Kiến Mộc giơ tay là đẩy con rắn sắp ghìm chết anh ta ra.
Anh ta cúp di động, vội cười nói: “Đại sư, cuối cùng cô cũng tới, đi đường tới đây vất vả rồi. Quản gia, pha trà, trái cây, nhanh lên.”
Ánh mắt Lê Kiến Mộc nhìn lướt qua mặt anh ta mấy giây, nói: “Không cần, chỉ tới đây xem tình hình của các cậu, không có việc gì thì tốt.”
“Cảm ơn đại sư quan tâm, bây giờ tôi đã không có gì đáng ngại.”
Lê Kiến Mộc gật đầu: “Vậy anh tĩnh dưỡng đi, buổi chiều còn có tiết, chúng tôi không tiện ở lại lâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây