Tạ Địch cười hào sảng: “Thầy lớn hơn tôi nhiều tuổi, gọi tôi là Tạ Địch được rồi.”
Lê Kiến Mộc ra hiệu cho lão tiên sinh cùng ngồi xuống.
“Thầy qua đời khi nào, sao kéo dài tới bây giờ không đến địa phủ?” Tạ Địch rót chén rượu cho lão tiên sinh.
Lão tiên sinh uống một hơi cạn sạch, bất chợt thở dài một hơi:
“Đã nhiều năm, phải 5-60 năm rồi, lúc ấy mới chết cũng ngây ngốc, chỉ thức mấy đêm phê thêm mấy bài tập mà thôi, sao có thể phun máu lên bục giảng người không còn nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây