Lê Kiến Mộc suy tư một giây, hỏi: “Cô gái được cứu ra với Khương Trân Trân thế nào?”
“Trạng thái của cô ấy không khác Khương Trân Trân lắm, nhưng mà cô ấy không thét chói tai cũng không sợ hãi, chỉ cả người như mất hồn, đôi mắt tan rã không có tiêu cự gì, giống như… Cái xác không hồn.”
Im lặng một lát, trong mắt Tiêu Tề lộ ra mấy phần không đành lòng:
“Nữ sinh kia tên Lý Muội, mất tích ba tháng trước, chúng tôi liên hệ với cha mẹ cô ấy, cha mẹ cô ấy đã ly hôn tái hôn rất nhiều năm. Hai người đều mặc kệ cô ấy, tuyên bố Lý Muội đã trưởng thành, không còn liên quan gì với bọn họ. Ngoài ra từ nhỏ Lý Muội đã bỏ học đi làm, tiền cô ấy kiếm được đều chữa bệnh cho bà ngoại nuôi cô ấy lớn lên, mà bà ngoại cô ấy vào tháng trước biết cô ấy mất tích xong… Đã qua đời.”
Lê Kiến Mộc gật đầu, trong mắt lộ vẻ suy tư: “Cô ấy biết chuyện này không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây