Nhỏ giọng nói: “Này, không phải là… Ma đấy chứ?”
Lê Kiến Mộc kinh ngạc: “Di chuyển mộ cậu đều sợ, ma cậu không sợ sao?”
“Sợ thì vẫn có chút sợ… Nhưng mà không giống nhau, di chuyển mộ là vùng hoang vu dã ngoại, nơi này là quân khu, là quân khu xây dựng đã nhiều năm, cho dù là ma cũng chắc chắn là ma tốt vì nước vì dân, sẽ không hại người!”
Lê Thanh Thanh nói xong, dường như đã thuyết phục được bản thân, chỉ trong nháy mắt buông Lê Kiến Mộc ra, thẳng lưng.
Lê Kiến Mộc nhếch miệng: “Giác ngộ rất cao.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây