Quan Ngạo chộp lấy hắn nhấc bổng lên, vung mạnh ra sau, ở sau lưng, lão giả áo xám chính đang đâm thương tới, lại chợt nghe trên đỉnh đầu kình phong đại tác, trước mắt bỗng tối sầm, cứ thế bị mập mạp cường hành đụng phải, hai người ôm lấy nhau nhào!
Lúc hai người lăn xuống Kiếm Đài, xương cốt toàn thân đã vỡ vụn, trọng thương không bò dậy nổi. . .
Mà Quan Ngạo lại vẫn một khắc không ngừng, tiếp tục đánh thẳng tới.
Thời này khắc này, hắn đã hóa thân thành cuồng nhân, căn bản không quản trước mắt cản đường là ai, chỉ cảm giác được sát ý và địch thị trên thân những người này, thế là phân định làm đối thủ, trực tiếp nghiền ép mà tới. . .
- Kẻ điên này từ đâu ra?
- Mau giết hắn. . .
Chư vị cao thủ trên đài đều kinh hãi, mới đầu bọn hắn còn không coi đại hán này ra gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy ba đại cao thủ bị hắn quét xuống đài chỉ trong nháy mắt, lập tức bị hù cho hãi hùng khiếp vía, thấy hắn lao về phía mình càng là không chút nghĩ ngợi, tức tốc liên thủ tấn công, thoáng chốc đã có bốn năm người đồng thời vây lại.
Nhưng Quan Ngạo cũng không chút do dự, hoàn toàn không biết sợ là gì, cường hành đâm thẳng đến.
Ầm ầm. . .
Thần lực hắn kinh người, đáng sợ dị thường, ngay cả hư không đều bị dẫn động, cuộn lên kình phong ngút trời.
Người lực lượng hơi yếu chút ở trước mặt hắn, ngay cả đứng đều đứng không vững. . .
Trên Kiếm Đài bỗng chốc thành một mảnh hỗn loạn.
Đám cao thủ này rõ ràng đã chiến ra mười vị trí đứng đầu, thực lực đều đáng sợ vô cùng, song ai mà ngờ, đột nhiên nửa đường giết ra một tên cuồng nhân như thế, giảo cho Kiếm Đài hoàn toàn đại loạn, nhất thời có vẻ áp chế gắt gao cả mười vị đại cao thủ. . .
- Phương tiểu hữu, đây. . . Đây là chuyện gì?
Trên Xích Thủy Đan Khê, chư vị Đan Sư cũng đều kinh hãi, người bên ngoài có lẽ không biết Quan Ngạo, nhưng bọn hắn đều biết đây là tên to xác một mực đi theo bên cạnh Phương Nguyên. Song ai nghĩ được rằng, giữa lúc đệ tử Tẩy Kiếm Trì chính đang khiêu chiến Phương Nguyên, Phương Nguyên còn chưa xuống đài, ngược lại tên to xác bình thường nhìn như vô hại kia đột nhiên vọt lên Kiếm Đài, hơn nữa còn hung cuồng như vậy?
Nhưng vấn đề bọn hắn hỏi, Phương Nguyên không cách trả lời, vẻ mặt hắn cũng không giấu được nghi hoặc.
- Sao Quan Ngạo sư huynh lại đột nhiên xuất quan?
- Hai người mà hắn một đường đuổi giết kia là ai?
- Quan trọng hơn chính là. . . Sao giờ hắn lại trở nên đáng sợ như vậy?
. . .
. . .
- Mạc tiền bối, chúng ta có cần. . . Quản hay không?
Biến cố bất ngờ chọc cho chung quanh kinh hãi, nhất là trên Tiên Đài chủ trì đại khảo Kiếm Đạo.
Mới đầu lúc Quan Ngạo vừa xông tới Kiếm Đài, vị chủ khảo áo đen liền đã vỗ bàn đứng dậy, định quát lệnh người lôi hắn xuống, nhưng mệnh lệnh còn chưa đi ra, đã thấy Quan Ngạo tung chưởng đánh bay Tần Sơn Quân, hắn không khỏi hơi ngớ, thu lại mệnh lệnh không phát, rất nhanh sau đó liền lại thấy được Quan Ngạo thế như điên dại, cùng lúc ném tên mập mạp và lão giả áo xám xuống đài. . .
Đến lúc này, hắn lại bỗng trầm mặc.
Nghe được bên cạnh có người hỏi dò, áo đen chủ khảo đột nhiên cười cười, nói:
- Tại sao phải quản?
- Thế cái kia. . .
Người bên cạnh khá là sốt ruột, chỉ lên Kiếm Đài nói:
- Tên điên kia nhiễu loạn đại khảo Kiếm Đạo. . .
- Cái gì gọi là nhiễu loạn?
Áo đen chủ khảo lạnh giọng cười khẽ:
- Hắn có vi phản quy củ lão phu định ra?
Tên chấp sự bên cạnh nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Hán tử nhìn như điên dại kia, từ sau khi lên đài liền một mực chưa thi triển thần thông gì mà chỉ quyền đấm cước đá, dù nhìn không ra chương pháp, nhưng miễn cưỡng có thể tính thuộc phạm trù võ pháp, chỉ là. . . Khiến bọn hắn có chút nghi hoặc không hiểu chính là, hán tử điên dại đó cũng không giống tới tham dự đại khảo Kiếm Đạo, rõ ràng là tới quấy rối, lúc này ngươi lại nói cái gì quy củ?
Áo đen chủ khảo cười lên nói:
- Nếu đã không trái quy củ, vậy cứ để hắn trên đài thì đã sao?
Nghe lời này, mấy vị chấp sự bên cạnh thảo luận một lúc, ai cũng không nói gì.
Không biết tại sao, bọn hắn bất giác cảm thấy trong ánh mắt vị chủ khảo này tựa hồ có ý vị như đang cười trên nỗi đau của người khác. . .