Đại Kiếp Chủ

Chương 731: Bức bách như thế (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Giữa một mảnh kinh ngạc, bọn họ thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì đi tới trước mặt một người bên cạnh, nói:

- Đi xuống!

Người bên cạnh hắn là một vị nam tử vóc dáng hùng tráng, thân mặc Huyền Giáp, có kẻ nhận ra thân phận người này, chính là thủ đồ chân truyền của một phương đại tiên môn tên là Huyền Giáp Tông, thanh danh cực thịnh, theo đánh giá của đám đông bên dưới, người cược hắn có thể tiến vào tiền tam giáp không phải là số ít. Thực lực mạnh mẽ, tự nhiên tâm tính cũng cao, chợt nghe đệ tử Tẩy Kiếm Trì nói vậy, hắn lập tức hơi ngớ:

- Ngươi nói cái gì?

Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thản nhiên nói:

- Ta bảo ngươi đi xuống, nhường ra vị trí. . .

Tu sĩ Huyền Giáp kia thoáng sửng sờ, lập tức mặt đầy nộ khí, quát:

- Dù ngươi có là đệ tử Tẩy Kiếm Trì,. . .

Hắn còn chưa dứt lời, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã đột nhiên giơ tay lên!

Trong ngực hắn một mực ôm lấy thanh kiếm vỏ đen, mặt trên khảm đầy đường vân trắng, lúc này, hắn không rút kiếm ra khỏi vỏ, mà cứ vậy mang theo vỏ kiếm, đột nhiên đánh tới phía trước, tu sĩ Huyền Giáp cả kinh, song quyền giơ lên, vung sức chống đỡ, nhưng khắc sau, vỏ kiếm đã trực tiếp đánh lên cánh tay hắn, sau đó liền nghe được hai tiếng “rặc rặc giòn vang, tí giáp (giáp che tay) trực tiếp nổ tung, tiếp sau hai cánh tay cũng bị đánh nát, cánh tay ập ngược ra sau, đụng vào lồng ngực, xương ngực theo đó cũng nổ tung. . .

Phốc. . .

Một búng máu tươi phun ra, cả người hắn như diều đứt dây ngã xuống đài. . .

Xôn xao. . .

Chứng kiến cảnh tượng ngoài dự liệu đó, không biết bao nhiêu tu sĩ bị dọa cho chết đứng, ánh mắt sợ hãi.

Hiện tại mười thứ hạng đầu đã quyết ra, trận chiến tiền tam giáp còn chưa bắt đầu, sao tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì này lại làm vậy?

Rõ ràng vừa nãy lúc nên ra tay hắn lại một mực không ra tay, vì sao giờ lại bất ngờ xuống tay ác độc như thế?

Ngay khi bọn hắn đang sợ hãi trong lòng, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia đã cho bọn hắn biết đáp án.

Hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp xuống đài, sau đó thu kiếm lại, ngẩng đầu hướng về Xích Thủy Đan Khê Tiên Đài, thản nhiên nói:

- Ta đợi ngươi một ngày, nay cũng đã giúp ngươi giành lấy vị trí, ngươi nên lên đài đi thôi. . .

Tùy theo ánh mắt hắn nhìn qua, tâm tư chúng nhân oanh một tiếng loạn lên.

Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, thì ra hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp là để khiêu chiến vị tứ đạo khôi thủ kia. . .

Mới đầu khi vừa lên đài, hắn đã từng hướng Phương Nguyên phát ra khiêu chiến, Phương Nguyên không ứng, hắn liền cũng không nói gì thêm, nhưng không ngờ, nay mười thứ hạng đầu đã quyết ra, hắn lại lần nữa khiêu chiến Phương Nguyên, chờ đối phương lên đài. . .

Thậm chí hắn còn chủ động giúp Phương Nguyên giữ lấy một vị trí trong mười thứ hạng đâu!

- Vì cái gì, sao đệ tử Tẩy Kiếm Trì cứ khăng khăng nhắm đến tứ đạo khôi thủ?

- Lấy tính cách dốc lòng vào Kiếm Đạo của đệ tử Tẩy Kiếm Trì, hẳn nên không có tâm tình ghen ghét đố kỵ gì với tứ đạo khôi thủ kia mới đúng. Dù cảm thấy tứ đạo khôi thủ đã đoạt đi đầu gió trong lục đạo đại khảo, thì cũng không nên quá phận như vậy chứ?

Chúng nhân kinh ngạc không thôi, ai nấy đều dõi mắt nhìn chằm chằm đệ tử Tẩy Kiếm Trì, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Ở trên Tiên Đài, Phương Nguyên cũng bị vô số ánh mắt nhìn lại.

Người chung quanh không nghi ngờ đều đang chờ hắn đưa ra ứng đối, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã làm đến bước này rồi, hắn tựa hồ không tiện tiếp tục trầm mặc nữa, đổi thành bất cứ người nào, vào lúc này, sợ rằng đều không thể tiếp tục làm như không thấy?

Lúc này, Phương Nguyên lặng lẽ cúi đầu, trong lòng cũng đang suy tư.

Hắn có thể cảm nhận được chung quanh truyền đến vô số ánh mắt, có nghi hoặc, có đồng tình, thậm chí còn có chút thương xót, hoặc là hả hê. Chẳng qua, quan trọng hơn chính là, hắn cảm nhận được cái trong đó có hai đạo ánh mắt khiến sâu trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, khẽ ngước đầu nhìn sang, phát hiện hai ánh mắt có một phương đến từ Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, một phương đến từ đài sương mù.

- Rốt cục bọn họ có tính toán gì?

Hắn âm thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt thoáng hiện vẻ ngưng trọng.

- Phương tiểu hữu. . .

Tử Tiêu động chủ ở bên cạnh Phương Nguyên cũng đã nhận ra không đúng, thoáng quan tâm nhìn về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, vẫn cứ mặt không biểu tình ngồi trên Tiên Đài.

. . .

. . .

- Không ngờ giỏi nhịn vậy, người ta đã khi lăng đến như thế rồi mà vẫn không xuống trường?

Trong tiếng nghị luận, Lý Hồng Kiêu trên Tiên Đài bên cạnh cũng hơi khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn.

Bên người nàng, một vị giáp sĩ đen thấp giọng nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)