Đại khảo Kiếm Đạo vốn đã khiến người rất mong đợi, kết quả cuối cùng của vòng khảo thí này quả nhiên cũng không khiến người thất vọng.
Đại chiến triển khai kịch liệt và náo nhiệt vượt ngoài tưởng tượng của tất cả mọi người, suốt cả ban ngày, bốn năm canh giờ đi qua, đại chiến trên Kiếm Đài vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Đã có mấy trăm người bị thương, bị đánh xuống đài, mà dưới tình huống như thế, vẫn cứ có không ít người tụ tập xung quanh Kiếm Đài, chuẩn bị tìm cơ hội lên đài chiến một trận!
Trong tình cảnh ấy, chư vị cao thủ trên Kiếm Đài rốt cuộc bắt đầu triển lộ tài năng!
- Oanh. . .
Tần Sơn Quân vung vẫy cự phủ, một đạo sóng khí có thể thấy bằng mắt thường khuếch tán ra, quét bay mấy chục người trong phạm vi bốn năm trượng bên cạnh hắn xuống đài, không biết bao nhiêu người thịt nát xương tan, không ngừng kêu thảm, trong khi hắn cứ thế một thân khí thế hung ác, xách búa đứng sừng sững trên đài.
Bị một thân sát khí của hắn bức lui, chúng nhân liều mạng chen lui ra sau, thà rằng đụng lên binh khí người khác, chứ không dám lại gần nửa bước!
Tiểu Việt sơn chủ thì lại dẫn theo một nhóm người, ước chừng nhiều đến vài chục, đi qua đâu, gần như không ai là đối thủ của bọn hắn, từng người từng người bị bọn hắn liên thủ vây công, oanh xuống dưới đài, trong đó có không ít tu sĩ thực lực rất mạnh, lại bởi song quyền nan địch tứ thủ mà bị đánh xuống, trong lòng rất là không phục, ai nấy ồn ào huyên náo, căm tức nhìn lên Kiếm Đài.
Nếu hắn cứ một mực liên thủ với người như vậy, há chẳng phải sẽ nhẹ nhàng đi đến cuối cùng?
Rất nhiều người trong lòng không phục, tố cáo với lão tu chủ khảo, thế nhưng lão tu lại chỉ lạnh lùng cười cười, không chút để ý.
Nhưng khiến người không tưởng tượng được chính là, sau một vòng lại một vòng quét ngang toàn trường, số lượng người trên đài vẫn còn lại không ít, xem ra vẫn sẽ có một trường ác đấu tiếp diễn. Chợt thấy Tiểu Việt sơn chủ đột nhiên cười lạnh, xoay người lại, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng mở ra, lập tức liền có bốn mươi năm mươi thanh phi đao mỏng mà sắc bén cắt vỡ hư không, sau khi đánh ra, thoáng chốc liền bao phủ đám người tùy tùng đi theo hắn. . .
Đám người tu hành đi theo hắn kia vốn cũng không ngốc, biết rõ kết thành liên minh với Tiểu Việt sơn chủ chỉ là tạm thời đảm bảo cho mình không bị rớt đài thôi, chứ sớm muộn gì cũng phải trở mặt đấu một trận, bởi vậy trong nội tâm thật ra vẫn luôn một mực đề phòng Tiểu Việt sơn chủ, lại không ngờ rằng, hiện tại còn chưa đi đến sau cùng, hắn lại đã ra tay với đám người bọn mình, trong lòng ai nấy đều vừa sợ vừa giận, đồng thời kêu hét phản kháng.
Nhưng phi đao ác độc dị thường, được pháp lực gia trì nhanh như thiểm điện, góc độ ra tay càng là xảo trá sắc bén, bọn hắn rõ ràng ngăn cản không được, trên ngực, trên yết hầu dồn dập trúng đao, thấp giọng gào thét, tựa như vải rách, trực tiếp bị ném xuống từ trên Kiếm Đài. . .
- Hặc hặc. . .
Tiểu Việt sơn chủ tay cầm quạt xếp, tiêu sái đứng ở trên đài cất tiếng cười to.
Ngay bên cạnh cách hắn không xa, Triệu Huyền Tước tay cầm thiết thương, một mình ác đấu ba vị cao thủ, ba người kia đều là tu sĩ Xích Đan, tu vi tiệm cận Kim Đan cảnh, vũ pháp tàn nhẫn trầm ổn, chính là cao thủ đỉnh cấp trong nhóm người tham gia khảo thí, nhưng hắn bằng vào một người một thương, ngăn trở ba người này, chẳng ngờ lại không hề rơi xuống hạ phong, chưa được mấy hiệp đã gầm nhẹ một tiếng, đánh lật một người trong đó.
Hai người còn lại khẽ giật mình, cấp thiết muốn đi lên đoạt công, lại bị Triệu Huyền Tước tung người đá lăn đi ra.
- Còn không nhận thua, muốn thấy máu ư?
Tay Triệu Huyền Tước siết chặt thiết thương, giơ lên trước mặt hai người, lạnh lùng nói.
Hai người kia tuy không cam tâm, nhưng sau cùng đều trùng trùng thở dài, chủ động lật người nhảy xuống đài.
Thẳng đến lúc này, trên mặt Triệu Huyền Tước rốt cuộc mới hiện lên ý cười, ôm lấy thiết thương, đứng ở một góc đài.
Cùng lúc đó, một tên mập mạp mặt xanh tay cầm song chùy. . .
Một nữ tử trung niên thô tráng, trên thân quấn lấy thiết liên (xích sắt) thô ráp như cánh tay, đầu dây xích treo một chiếc móc câu màu vàng. . .
Một lão đầu gầy còm lưng vác theo ba đoạn thiết thương. . .
. . .
. . .
Từng cao thủ lần lượt thoát vỏ mà ra, vững vàng chiếm giữ mười vị trí trên Kiếm Đài, như thể đang tuyên cáo thân phận và địa vị mười thứ hạng đầu của bọn hắn. Chứng kiến chư vị cao thủ một thân khí thế hung ác này, người có ý tham gia kiếm khảo dưới đài tuy còn không ít, nhưng rõ ràng đều bị dọa sợ, không dám tiếp tục lên đài khiêu chiến, trong vô hình, ẩn ẩn như thể hoàn toàn bị bọn hắn ép chặt khí thế!
Chúng tu sĩ quan chiến ở chung quanh thấy cảnh này, trong lòng cũng ẩn ẩn hiểu ra.
Mười thứ hạng đầu, sợ là đã được xác định. . .
Mười người trên đài hiện tại này, mỗi một vị đều là cảnh giới Kim Đan, Đan phẩm đều từ Bạch Đan trở lên, thậm chí có ba bốn người Đan phẩm là Kim Đan, chính là tu sĩ trung giai, thậm chí cao giai, chỉ luận vũ pháp mà nói, sợ rằng cũng không nắm chắc tất thắng bọn họ!
Chỉ mới là mười thứ hạng đầu đại khảo Kiếm Đạo mà thôi, vậy nhưng đã xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, quả thực rất hiếm thấy.
Lúc này, còn ai dám bước lên gây sự với bọn hắn?
Người chuẩn bị tham gia đại khảo Kiếm Đạo rõ ràng còn chưa đăng trường toàn bộ, nhưng khảo hạch lại cứ thế tắc nghẽn mà dừng. . .
- Chẳng lẽ cứ thế liền kết thúc khảo thí mười thứ hạng đầu, chuẩn bị quyết ra tiền tam giáp (ba thứ hạng đầu)?
Chúng tu xem khảo thí ở chung quanh bắt đầu xì xào bàn tán , ánh mắt vụng trộm nhìn về phía lão tu áo đen.
Rất rõ ràng, mười thứ hạng đầu cứ vậy được xác định, bước tiếp theo tự nhiên liền muốn quyết ra tiền tam giáp, bằng không, chẳng lẽ cứ đứng mãi trên đài.
Giữa trời, vị lão tu áo đen kia cũng đang hứng trí bừng bừng quan sát hiện trường, mặt đầy ý cười.
Lão gia hỏa này có vẻ rất mãn ý với quy tắc mà mình đã định xuống vừa rồi.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, thật lâu mà dưới kiếm đài vẫn không thấy có người dám bước lên, hắn liền giơ cao tay áo.
Tựa hồ đang chuẩn bị bắt đầu khảo hạch quyết ra tiền tam giáp. . .
Nhưng chính lúc này, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì tóc trắng một mực xếp bằng trên đài, từ đầu đến cuối đều không xuất kiếm chợt chậm rãi đứng dậy, chúng nhân thấy hắn có động tác, chú ý lực không khỏi tập trung qua, tiếng nghị luận cũng theo đó trầm xuống.