Tiếp sau, càng nhiều thân ảnh vọt lên đài, ai nấy chen nhau tìm vị trí, ngược lại dẫn lên một hồi rối loạn, qua hồi lâu, cảnh tượng lộn xộn trên đài mới dần yên tĩnh lại, mỗi người đoạt lấy một vị trí cho riêng mình, sau đó coi chừng nhìn xuống dưới đài.
Chính vào lúc này, bên dưới chợt có người chỉ lên trên đài kêu :
- Các ngươi mau nhìn, thừa một người. . .
Lúc này, những người trên đài mới nhìn quanh trái phải, phát hiện trên đài nhiều thêm một người, mười vị trí giống như được đo lường từ trước, không ai quá gần ai, cũng không ai quá xa ai, chỉ có vị trí cuối cùng nhất bên phải là có hai người đứng sát gần nhau, ánh mắt chúng nhân lập tức đồng loạt nhìn sang hai người bọn họ, khiến thần sắc hai người không khỏi có chút lúng túng.
- Bá!
Một người trong đó phản ứng nhanh nhất, trực tiếp rút ra hai thanh loan đao sau lưng, chém thẳng tới một người khác.
Người còn lại cũng không cam yếu thế, gầm nhẹ một tiếng, tay cầm một đạo roi thép màu xanh đen, xoay lên giữa không trung, hư không hiện ra từng đạo vòng xoáy, xung thẳng người tay cầm song đao kia, binh khí đụng vào nhau, phát ra tiếng bạo vang “ông ông.
Bá. . .
Hai người còn chưa phân ra thắng bại, người chung quanh đều nhìn sang bên này, nhưng chính lúc đó, dưới đài lại chợt có người vọt lên, chưởng lực hùng hồn như núi, trùng trùng đánh trên lưng một người trên đài, người đó mới chiếm được vị trí, tâm thần thoáng phân tán, không ngờ họa từ trời rớt xuống, một búng máu tươi phun ra, cả người ngã xuống.
Chỉ thoáng chốc, đã thấy người dưới đài nhao nhao xông lên như châu chấu, vô số người bắt đầu giao thủ với nhau.
Lần này lên đài trước đã không chiếm được ưu thế gì, bởi vì bên đài hiện nay đã loạn, giống như một mảnh gió xoáy, không ngừng có người ngã xuống, đồng thời không ngừng có người vọt lên, trong nhất thời, Kiếm Đài phạm vi trăm trượng bỗng chốc trở nên có chút chen chúc, khắp nơi đều là hỗn chiến, kình phong kiếm quang gào thét, tràn ngập cả một phương kiếm đài. . .
Trong một mảnh hỗn chiến đó, lập tức hiển lộ ra sự khác biệt cao thấp trong đám đông.
Oanh long!
Vị thiên kiêu tên gọi Tần Sơn Quân kia vung lên cự phủ, khí thế hung ác kinh người, thân hình hoành xung đâm thẳng, đánh bay từng mảnh từng mảnh người xuống khỏi kiếm đài, trực tiếp giết cho đám đông chung quanh người ngã ngựa lật, đi đến đâu, không ai dám chính diện chống lại. ..
Tiểu Việt sơn chủ du tẩu thân hình, lướt qua bên người một vị tu sĩ thiếu chút nữa thì ngã xuống đài, miệng thấp giọng nói gì đó bên tai đối phương, đối phương nghe xong, lập tức biến sắc, không ngừng gật đầu, sau đó xông giết theo sau. Tiếp đó hắn lại y cách làm theo, chẳng mấy chốc đã tụ tập hơn mười người, hình thành một phương thế lực cường hoành, tứ xứ xông giết trên đài.
Vị Triệu Huyền Tước tay cầm thương sắt kia thì lại kéo lê trường thương, ánh mắt quét nhìn bốn phía, rất nhanh liền phát hiện một vị đang một mình đấu bốn người khác, lại vẫn dư dả có thừa, trên mặt tức thì lộ ra ý cười lạnh lùng, đột nhiên phi thân mà tới, quyết đấu với vị cường giả kia, chưa qua ba hiệp, vị cường giả kia đã bị hắn một thương quét xuống đài, sau đó hắn lần nữa dời bước, vọt tới một vị cường giả khác.
Trong cảnh hỗn loạn, chúng nhân đã đánh loạn thành một đoàn.
Chỉ duy có vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia là ngồi ngay ngắn bất động, phạm vi ba trượng quanh hắn rõ ràng cũng không có người tới gần.
- Trời ạ! Sao lại đấu kịch liệt thế này?
- Mau nhìn mau nhìn, thấy máu. . .
- Ai ui, tiểu thiên kiêu Ngô gia bị người chém rụng một cánh tay. . .
Trên đài đấu đến kịch liệt, dưới đài cũng là một mảnh kinh hoàng, ai nấy nhìn lên mà đều vừa mừng vừa sợ, kích động không thôi.
Mới đầu nghe được quy củ khảo thí cổ quái từ miệng người áo đen kia, bọn hắn còn tưởng rằng sáu đạo đại khảo này đã chú định không gì đáng xem rồi, trong lòng khá là thất vọng, lại không ngờ rằng, chiến cuộc vừa mở, liền đã kịch liệt đến thế, khiến người không khỏi có cảm giác nhìn mãi mà không đủ.
- Tình cảnh náo nhiệt vậy, ngươi thật không đi?
Bên cạnh Xích Thủy Đan Khê Tiên Đài, Lý Hồng Kiêu mỉm cười nhìn xem cảnh hỗn loạn trên Kiếm Đài khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn sang Phương Nguyên, trong ánh mắt tựa hồ có chút ý vị trêu chọc.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Thế vì sao ngươi lại không đi?
Lý Hồng Kiêu cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta dù sao cũng là cô nương thục nữ yểu điệu, đánh đánh giết giết thế thì ra thể thống gì?
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
- Cũng có lý!
Lý Hồng Kiêu cười nói:
- Ngươi quen biết vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia?
Phương Nguyên không trả lời, sau nửa ngày mới khe khẽ lắc đầu.
Lý Hồng Kiêu nói tiếp:
- Thế sao hắn cứ một mực coi chừng ngươi?! Như thể đang chờ ngươi nhập trường!
Phương Nguyên không tiếp tục mở miệng mà ngẩng đầu nhìn lên Kiếm Đài, sau đó lông mày thoáng cau lại.
Hắn tự nhiên cũng phát giác ra được, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia sau khi đi lên Kiếm Đài thì mãi vẫn chưa ra tay, cũng không có người dám đi trêu chọc hắn, cứ thế lẳng lặng ngồi ở kia, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn sang Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, trong ánh mắt như có kiếm phong khe khẽ vạch qua. . .
Không chỉ hắn, trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, từ bên trong kiếm vụ, tựa hồ cũng có người đang nhìn mình chằm chằm. . .
- Bọn hắn đều đang chờ ta ra tay?
Phương Nguyên suy tư trong lòng:
- Nói như vậy, bọn hắn đã sớm nhận ra ta, chẳng qua, nếu bọn họ thật sự coi ta thuộc loại Yêu Ma, vì sao không trực tiếp đến đây tìm, mà lại chờ ta chủ động ra tay?
- Rốt cục Tiên Minh và bọn họ đã nói cái gì?
Vừa nghĩ, lại bất động thanh sắc nhìn thoáng qua phương Tiên Đài bị sương mù màu xanh che phủ:
- Nơi đó cũng có người nhìn ta, ánh mắt đó khiến ta rất không thoải mái, dường như không mang ý tốt, bọn hắn là ai?