- Triệu Huyền Tước, thiên kiêu thương đạo, cũng thành danh đã lâu, kẻ này cũng là một hung nhân, nghe nói khi sinh ra, liền có thần thương từ chân trời bay tới, hạ xuống trước người hắn, mà hắn cũng am hiểu võ đạo, trong một đường tu hành, trước giờ chưa từng có ai đỡ được hắn ba hiệp, có danh đầu là vô địch trong cùng cấp, kỳ thật hắn vốn đã sớm nên xuất thế hành tẩu, chỉ là lúc đại khảo kiếm đạo kỳ trước, người này vẫn đang bế quan, tu luyện thương thuật, lúc xuất quan, đại khảo đã kết thúc, hắn từng âm thầm tìm khôi thủ đại khảo kiếm đạo kỳ đó luận bàn, không ngờ còn giành chiến thắng...
- ...
- ...
Theo từng người tham dự đại khảo kiếm đạo vào sân, người xem thi tâm thần cũng không khỏi trở nên kích động.
Không ngờ phát hiện, cao thủ đến tham gia đại khảo kiếm đạo lần này còn nhiều hơn so với tưởng tượng của mình, ngay cả một số thiên kiêu rất có thanh danh, cũng tới bảy tám người, trong những người khác, cũng có rất nhiều nhân vật thần bí khí cơ đáng sợ, nhưng không ai nhận ra, trong đó có mấy người, nhìn thì một thân khí cơ không ngờ đã đạt tới Kim Đan trung cấp, trên trình độ nào đó, đã có chút không phù hợp với quy củ khảo hạch.
Bình thường mà nói cao thủ Kim Đan trung cấp, thường thường đều đã từng tham gia khảo hạch, cho dù không tham gia, bởi vì tu vi qua rồi, cũng yêu quý thanh danh, rất ít sẽ đến tranh phong với tiểu bối, nếu không, cho dù đoạt khôi, trên mặt cũng chẳng vẻ vang gì?
Nhưng lần này lại xuất hiện không ít, mà Tiên Minh không ngờ cũng không có ý ngăn cản!
Có điều những người này đi tới trước kiếm đài, lại đều dừng lại, không lập tức lên đài, mọi người cũng lý giải ý đồ của họ, nếu đại khảo kiếm đạo này không quy định thời gian, như vậy người lên đài càng sớm,bị khiêu chiến tất nhiên sẽ càng nhiều.
Trước tiên ở dưới kiếm đài, xem thực lực của người khác như thế nào, cũng rất có ích cho việc đoạt được thứ tự tốt về sau.
- Vị áo xanh kia đâu rồi, hắn sao vẫn chưa xuống?
Các tu sĩ nhìn thấy nhiều cao thủ như vậy, cũng lòng hoa nở rộ, nhưng cũng có người ý thức được một vấn đề, ngẩng đầu nhìn.
Tiên đài chỗ Xích Thủy Đan Khê, không ngờ vẫn là một mảng trầm mặc, không có nửa điểm động tĩnh.
Trong lòng không khỏi hoài nghi:
- Người áo xanh này không phải thật sự không tham gia đại khảo kiếm đạo chứ?
Mà lúc các tu sĩ đang nhao nhao nghị luận, bỗng nhiên trong trời cao phía bắc, trên tiên đài thuộc về phe Tẩy Kiếm Trì, tiên vụ lượn lờ bị người ta nhẹ nhàng gạt ra, một vị kiếm sĩ trẻ tuổi mặc áo đen, lại đầy đầu tóc trắng, nhưng nhìn bộ dạng thì dường như chỉ khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt xung quanh, sau đó cất bước, mặt không biểu tình từ trên đài nhẹ nhàng đi xuống.
Hắn không thi triển thần thông đằng vân, cũng không mượn dùng pháp bảo nào khống chế thân hình của mình, cứ như vậy mà thẳng tắp hạ xuống.
- Ầm!
Mặt đất bị hắn giẫm ra một hố to, hắn lại hồn nhiên vô sự, chậm rãi từ trong hố đi ra, khoanh tay đứng trước kiếm đài.
Trước kiếm đài đó, các vị tu sĩ chuẩn bị tham gia kiếm khảo, vốn đều vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, khí cơ kiềm chế lẫn nhau.
Cho dù người ngoài liếc qua một cái, cũng có thể nhận thấy trong bọn họ, ai nấy đều có lòng tranh cường háo thắng rất mạnh.
Nhưng khi vị kiếm khách áo đen tóc trắng này đi tới trước kiếm đài, mọi người lại đều theo bản năng mà trong lòng trầm xuống, người ở gần hắn đều tự động lùi ra hai bước, dường như trên người hắn có khí trường nào đó khiến người ta không dám tiếp cận.
Trong mấy trăm người, chỉ có vài người dám quay đầu nhìn hắn một cái, người khác ở trước mặt hắn thì lại ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
- Tẩy Kiếm Trì à?
Mọi người xem thi nhìn thấy người thanh niên này, trong lòng đều hơi kinh hãi, ngay cả tiếng nghị luận ở xung quanh cũng giống như trong nháy mắt hạ thấp xuống nhiều, có người lén nhìn người thanh niên đó, thấp giọng hỏi:
- Lần này đến là kiếm sĩ cấp một nào thế?
Có người ngưng thần nói:
- Nhìn kiếm bào của hắn, chắc là Hắc Bào Kiếm Đồ, chỉ không biết là xếp thứ mấy...
- Xếp thứ mấy thì quan trọng lắm à?
Cũng có người cười khổ thở dài:
- Các khóa trước, chỉ cần có đệ tử Tẩy Kiếm Trì tham dự đại khảo kiếm đạo, như vậy tất nhiên chính là bọn họ đoạt khôi, đám người Tần Sơn Quân, Triệu Huyền Tước xui xẻo rồi, ài, thực lực của bọn họ, nếu đặt ở trong các đại khảo kỳ trước, đó đều là có hy vọng đoạt được khôi thủ, nhưng lần này lại gặp phải đệ tử của Tẩy Kiếm Trì, định trước là vô vọng là giải nhất rồi.
Trong lúc đang nghị luận, các tu sĩ liền nhìn thấy, vị thanh niên của Tẩy Kiếm Trì kia sau khi đi tới bên cạnh kiếm đài, không dừng lại, mà là trực tiếp bước lên kiếm đài, trong lòng lập tức thắt lại, thầm nghĩ quả nhiên không hổ là đệ tử Tẩy Kiếm Trì, tự tin lớn như vậy.
Có điều chuyện khiến bọn họ bất ngờ vẫn còn ở phía sau.
Vị thanh niên đó sau khi bước lên kiếm đài, lại nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu, nhìn về phía Xích Thủy Đan Khê.
Hoặc là nói, trực tiếp nhìn về phía Phương Nguyên.
Sau đó, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, thản nhiên nói:
- Ngươi sao vẫn chưa xuống?