- Không biết hắn lần này rốt cuộc có tham gia đại khảo kiếm đạo hay không.
- Nhất định là có, người cũng tới rồi, chẳng lẽ còn có thể bỏ qua?
Trong những tiếng nghị luận, các đan sư của Xích Thủy Đan Khê đã bước lên trên một tiên đài.
Tuy chung quanh đã người đông nghìn nghịt, nhưng tất nhiên là đã có chỗ xem thi của mình, chính là ở một phương gần với chỗ diễn ra đại khảo kiếm đạo nhất, đặt song song với tiên đài của Tiên Minh, Tẩy Kiếm Trì, cùng với mấy đại tiên môn nhất lưu.
Tuy Xích Thủy Đan Khê chỉ là một đan viện dưới trướng Lang Gia Các, không được coi là đại tiên môn nhất lưu, thậm chí còn không phải là một tiên môn hoàn chỉnh, nhưng vị trí của bọn họ được an bài ở chỗ này, lại không có ai đề xuất dị nghị, các đại nhân vật của các tiên môn xung quanh cũng đều ném tới ánh mắt hàm súc mà thân thiết, mà trong những ánh mắt này, các đan sư cũng vẫn khí độ trầm ổn, tiêu sái tự nhiên, nhẹ nhàng chắp tay với người xung quanh.
Nhất là khi nhìn thấy vị trí tiên đài của mấy đạo Bị Khảo Ti khác còn không tốt bằng mình, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn.
Xích Thủy Đan Khê hiện giờ, chính là có thanh danh vang nhất trong sáu đạo Bị Khảo Ti.
Nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo Bị Khảo Ti khác không nuôi ra được một tứ đạo khôi thủ chứ?
- Ha ha, Phương tiểu hữu, ngồi chỗ này đi!
Đi tới tiên đài, chư vị đan sư đều mỉm cười khiêm tốn, nhường Phương Nguyên ngồi trước nhất.
- Chư vị tiền bối đừng khách khí, ta ngồi bên cạnh Nguyễn sư là được rồi!
Phương Nguyên thực sự không dám ngồi ở ghế thượng thủ của Cầu Long Chân Nhân, chỉ cười cười, ngồi cùng với Tử Tiêu Động Chủ.
Vị trí này là không trên không dưới, cũng vừa hay có thể để hắn nhìn rõ đại khảo kiếm đạo, mà mấy vị đan sư khác thấy vậy, sắc mặt cũng đều có chút hài lòng, lúc ban đầu sau khi tiếp xúc, bọn họ còn cảm thấy Phương Nguyên là một thanh niên không hiểu nhân tình thế thái, bất luận tôn ti, tâm tính kiêu căng, nhưng từ sau khi Phương Nguyên đoạt tứ đạo khôi thủ, điệu bộ không thay đổi, lại khiến người ta cảm thấy hắn càng lúc càng khiêm tốn.
Cũng giống như là, hắn trước kia ở tiểu khảo đan đạo đòi lại khôi thủ đan đạo vốn nên thuộc về mình, ở trong mắt rất nhiều người đều xem như là một hành động lỗ mãng không để ý tới đại cục, mà hiện giờ, cho dù hắn thực sự giành vị trí của Cầu Long Chân Nhân, người khác cũng cảm thấy vô cùng bình thường...
Mà khi hắn không đi giành, ngược lại nhường một số đan sư tuổi tác hơi lớn ngồi đằng trước, chư vị đan sư này quả thực là quý mến hắn tới tận xương cốt, một người thanh niên bối cảnh thần bí, bản lĩnh lại lớn, thanh danh còn không ai có thể sánh bằng, không ngờ ở trước mặt mình vẫn tự coi là vãn bối, thanh niên tốt như vậy, ở trong giới tu hành thực lực vi tôn này, chính là có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.
- Hả?
Phương Nguyên trong sự chú ý của mọi người ngồi xuống, chuẩn bị xem thi, vô số ánh mắt chung quanh đều nhìn về phía hắn, hắn vẫn duy trì tâm cảnh vững vàng, không bị ngoại vật ảnh hưởng, nhưng cũng là sau khi hắn vừa ngồi vào chỗ của mình, trong lòng bỗng nhiên hơi khẽ động, trực giác cảm thấy, dường như có hai ánh mắt nhìn hắn, hắn là tu vi Tử Đan, cảm ứng thần thức cũng linh mẫn dị thường, lập tức phát hiện ra sự khác lạ của ánh mắt này.
Ánh mắt này khác với ánh mắt tò mò hoặc là khâm phục của người khác, dường như lờ mờ có địch ý, khiến hắn rất không thoải mái.
Mà trong nháy mắt nhận ra hai ánh mắt này, hắn cũng lập tức quay đầu nhìn!
Ánh mắt từ bên trái truyền đến, cách chỗ hắn không xa, chỉ là vừa nhìn một cái, thần sắc hắn liền trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt đó đến từ tiên đài chỗ Tẩy Kiếm Trì!
Nhưng hắn rất nhanh lại quay đầu đi, lại thấy ánh mắt còn lại truyền đến từ chỗ mà các tiên môn nhị lưu tụ tập, nơi đó mơ hồ cũng có thể nhìn thấy một tiên đài, chỉ là có yêu vụ che lấp, khiến hắn không phân biệt được rõ rốt cuộc là ai ở trên đài!
- Tẩy Kiếm Trì thì cũng thôi, trên tiên đài mờ mịt đó lại là ai thế?
Tâm thần Phương Nguyên hơi trầm xuống, nghĩ, lại có chút nghĩ không ra.
- Ngươi quả nhiên vẫn tới.
Cũng vào lúc này, Phương Nguyên chợt nghe thấy một thanh âm thản nhiên vang lên, cắt ngang suy tư của hắn.
Quay đầu nhìn, liền thấy trên một tòa tiên đài ngay cạnh tiên đài của Xích Thủy Đan Khê, sương tím mờ mịt, bị gió thổi qua, để lộ một nữ tử mặc áo đỏ, sắc mặt mang theo lãnh ý, không phải Lý Hồng Kiêu thì là ai?
Cũng không ngờ nàng ta ở ngay trên tiên đài cạnh mình, đành phải thở dài, nói:
- Ta chỉ là tới xem thôi.
Sắc mặt Lý Hồng Kiêu lập tức trở nên lạnh lùng:
- Ngươi chắc chứ?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Chắc!
Trên mặt Lý Hồng Kiêu hiện lên vẻ giận dữ:
- Khi ta muốn đoạt khôi thủ, ngươi liên tục nhảy ra quấy rối, kết quả lần này, ta vừa đặt ba ngàn linh tinh là ngươi sẽ tham gia đại khảo kiếm đạo, ngươi lại vẻ mặt đứng đắn nói với ta rằng mình sẽ không tham gia thi?
Phương Nguyên lập tức ngây ra:
- Cái này...