Đại Kiếp Chủ

Chương 711: Phù hữu dụng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nói xong sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng:

- Ngay cả lão phu, cũng không biết hắn là là làm thế nào để có thể cất thần ý mạnh như vậy ở trong phù!

Chư vị phù sư chung quanh nghe là cũng đều thở dài.

Trên thực tế, bọn họ tụ lại ở nơi này, cũng chính là vì đạo phù triện đạo cổ quái này.

Hiện giờ, vốn là bọn họ ở trong hơn ba trăm đạo phù triện này bình chọn ra top 10 cùng với khôi thủ, điều này đối với tu vi như bọn họ mà nói, thật sự cũng không phải là việc gì khó, nhưng quái phù này vừa xuất hiện, lại khiến bọn họ đều cảm thấy khó xử vô cùng, không ngoài gì khác, chính là phù này rất không dễ đánh giá, luận bút pháp, luận tinh xảo, phù này đều rất bình thường, thậm chí có thể nói là rất kém cỏi. . .

Nhưng cố tình, phù lực ẩn chứa trong đó lại cường đại hơn so với bất kỳ ai!

- Lang Trúc tiền bối, nếu từ tạo nghệ phù đạo mà xét, kẻ này e là ngay cả tiêu chuẩn phù sư cũng không đạt tới, đây là tất nhiên phải gạt bỏ, hơn nữa, so sánh với mấy vị phù sư khác, tiềm lực phù đạo của tiểu nhi họ Phương này chỉ sợ cũng là thấp nhất, thành tựu tương lai hữu hạn!

Có người đã mở miệng, thanh âm trầm thấp, rõ ràng là không xem trọng.

- Nhưng cái chúng ta suy xét, vốn lại không phải là tiềm lực tương lai, mà là phù đạo lúc này...

Người khác lại có ý kiến bất đồng, cười khổ nói:

- Có lẽ các loại pháp môn đối với phù đạo mà tiểu nhi này nắm giữ là không đủ, nhưng không thể phủ nhận là phù lực trong phù của hắn lại là mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn cả chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại có thể phủ nhận sự cường đại của đạo phù triện này của hắn à?

- Thân là Đại Phù Sư, chúng ta sao có thể bình chọn loại phù bực thô kệch đơn giản bực này?

- Phù không có đơn giản hay thô kệch, chỉ luận uy lực là được...

- ...

- ...

Khó có thể hình dung lúc bảng phù đạo được dán lên ngày hôm sau lại dẫn phát sóng to gió lớn.

Nhìn thấy hai chữ Phương Nguyên cao cao tại thượng trên bảng, không biết bao nhiêu người xem bảng đều hít một hơi lạnh, sau đó tiếng nghị luận ầm ầm lại vang lên, quả thực là khó có thể tin được, không ngờ thực sự có người làm được đoạt giải nhất cả ba đạo phù, trận, đan!

- Trời ạ, đó là người gì vậy?

- Đoạt giải nhất cả ba đạo, ngươi sao có thể làm vậy được?

- Hắn thực sự có thực lực đoạt giải nhất cả ba đạo, hay là có ẩn tình khác?

- Nghe nói Lang Trúc tiên sinh đã phong tồn đạo phù của hắn, tùy thời đợi người tới nghiệm chứng, hơn nữa ngay đêm qua, các Đại Phù Sư trong phạm vi ngàn dặm quanh đây đều đã tiến vào Thanh Trúc Phong nghiệm chứng phù này, kết quả này chính là bọn họ thương lượng ra...

- Kẻ này giá trị vô lượng, chỉ sợ lập tức sẽ dẫn phát sự tranh đoạt của các đại tiên môn và đạo thống...

- Đừng hòng, có lời đồn, hắn là thiên kiêu Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, sao lại dính dáng tới các đại tiên môn?

- ...

- ...

- Không ngờ thật sự đoạt khôi thủ rồi?

Vừa yết bảng, Phương Nguyên cũng lặng lẽ tới xem, khảo hạch hai đạo trận, đan lúc trước hắn ngay cả đến cũng không thèm đến, một là khảo hạch còn chưa kết thúc, liền đã biết mình đã là khôi thủ, hai là các đan sư của Xích Thủy Đan Khê sau khi nhất định ra kết quả này, liền âm thầm nói với hắn, bởi vậy hắn cũng không cần thiết phải chạy tới nơi yết bảng để xem, nhưng lần này thì khác.

Hắn trong lòng cũng có chút không vững tâm, từ sáng sớm đã chạy tới, sợ người khác nhận ra, còn đội mũ to.

Sau đó nhìn thấy tên của mình ở vị trí khôi thủ, trong lòng vừa cảm thấy có chút may mắn lại vừa có chút áy náy.

Bởi vì ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, danh khôi thủ phù đạo này thật đúng là có thể coi như là mình nhặt được.

Hắn có thể đoạt khôi thủ phù đạo, không phải hắn trên phù đạo có bao lớn bao lớn, mà là đặc tính của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết quyết định, đương nhiên, tuy trong lòng có chút áy náy, danh khôi thủ cũng vẫn cần, dù sao.... Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng là mình tu luyện ra!

- Lại có thêm ba tháng, ta có thể ở Lang Gia Các đọc sách ba tháng...

Trong lòng loáng thoáng có chút thoải mái, Phương Nguyên thở dài một tiếng, liền quay người đi tới Xích Thủy Đan Khê.

Hắn lặng lẽ mà đến, lặng lẽ mà đi, người xung quanh đang nhao nhao nghị luận lại cũng không biết vị tam đạo khôi (người đứng đầu ba cuộc thi) này lại ở ngay bên cạnh bọn họ.

Có điều vừa đi được chưa xa, hắn liền theo bản năng ngẩng đầu lên.

Sau đó liền nhìn thấy trên sườn núi phía trước, một nữ hài mặc áo đỏ đang vẻ mặt không vui, lạnh lùng nhìn hắn.

Trong biểu cảm đó mang theo thần sắc cổ quái, lại là vừa tức vừa hận vừa uất nghẹn.

Phương Nguyên biết nàng ta đã nhận ra mình, cũng hơi do dự một chút, dừng chân lại, lẳng lặng nhìn nàng ta.

Lý Hồng Kiêu lạnh lùng cười:

- Ha ha ta, có phải nên chuẩn bị nhìn ngươi lại triển lộ phong thái trên đại khảo khí đạo không?

Phương Nguyên thở dài một tiếng, nói:

- Phù đạo đã có chút may mắn, khí đạo thì ta thật sự là không hiểu...

Lý Hồng Kiêu lạnh lùng, xoay người bước đi, đi được vài bước, mới quay đầu cười lạnh:

- Tin ngươi mới là lạ.

Sắc mặt Phương Nguyên hơi có chút xấu hổ, trong lòng lại nghĩ:

- Vậy cứ chờ xem...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)