- Phù đạo giả, dẫn động lực lượng thiên địa, hóa thành thần thông, chính là làm phù. Đại khảo lần này, chỉ cầu sàng lọc lương tài, thành cầu Di Châu, bởi vậy lão phu không chuẩn bị kiểm tra những kiến thức cơ của các ngươi đối với ba ngàn bảy trăm loại hình chữ thái cổ, thượng cổ, cũng không kiểm tra sự nắm giữ của các ngươi đối với một trăm lẻ tám loại phù văn cổ kim, chỉ kiểm tra bản nguyên phù đạo đơn giản nhất của các ngươi, lực lượng đối với dẫn động thiên địa vạn vật, cũng chính là lực lượng ý niệm...
Lang Trúc tiên sinh đó nói xong, hơi dừng lại một chút, lại nâng ngón tay viết xuống một chữ "Lôi" trong hư không, sau đó cười nói:
- Cho nên, đại khảo phù đạo lần này, không câu nệ phù loại, không luận đạo văn, các ngươi chỉ cần viết một đạo dẫn lôi chi phù, người mạnh nhất sẽ thắng!
Sau khi đứt lời, ánh mắt đảo qua mọi người trong sân, thấp giọng nói:
- Nửa canh giờ làm hạn định!
Sau khi nói xong, bên cạnh sớm đã có đồng nhi đưa tới một nén hương xanh, cắm vào lư hương trong tay hắn.
Sau đó, trên tiên đài, chư vị phù sư trẻ tuổi liền đều ngồi ngay ngắn, nhìn tới trước mặt mình.
Trước mặt mỗi người đều có một cái bàn nho nhỏ.
Trên bàn, bày bút và nghiên mực, cùng với một tờ giấy vẽ phù triện trống một thước vuông ánh ra màu tím.
Chỉ có một phù triện trống, nói cách khác, chỉ có một lần cơ hội để viết.
Bởi vậy, hơn ba trăm người trên tiên đài này không ai vội vàng viết cả, chỉ ngưng thần mà ngồi, thầm cân nhắc, có người chau mày, cũng có người ngón tay không ngừng vẽ vạch trong hư không, hiển nhiên là đang cân nhắc xem phải làm như thế nào mới có thể khiến phù lực này mạnh hơn.
Nội dung của đại khảo phù đạo cũng quả thật rất đơn giản, chỉ là một đạo lôi phù mà thôi!
Nói cách khác, trên đạo phù triện này chỉ cần có thể dẫn động lực lượng lôi điện, liền xem như thành công.
Nhưng đây dù sao cũng là đại khảo phủ đạo, không ai dám thực sự nghĩ nó lại đơn giản như vậy, nếu đại khảo phù đạo lần này là vì truy cầu danh hiệu Đại Phù Sư, vậy tự nhiên phải thể hiện ra chỗ độc đáo của mình, mới có tư cách có danh hiệu Đại Phù Sư đó.
Về phần ai là khôi thủ, vậy thì phải xem lôi lực mà lôi phù dẫn tới.
Phương Nguyên lúc này cũng đang nhìn chằm chằm phù triện trống trước mặt, chần chừ chưa mài mực động bút.
Hắn chỉ suy nghĩ:
- Một đạo lôi phù à?
- Ta chỉ cần bấm tay búng một cái, liền có thể dẫn lôi đình hàng lâm, bổ tan cả tiên đài này cũng rất dễ dàng, nhưng đây là thần thông của bản thân ta, không được coi là phù lực, chỉ có ngưng tụ lực lượng tinh khí thần của mình ở một chỗ, hạ xuống trên phù triện, sau đó thì bất luận là lúc nào, thôi động phù triện, đều có thể dẫn tới thôi động một đạo Huyền Hoàng Khí đó, dẫn thiên lôi đánh xuống, mới được coi là một tấm phù triện đủ tư cách!
- Tâm ý, tâm ý, phù lực chính là tâm ý, ta nên viết xuống tâm ý này như thế nào?
Cho dù là hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tinh khí thần đều vượt trên người tu hành bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ở trên phù đạo có thể nhất phi trùng thiên, tâm ý của hắn đúng là rất mạnh, Huyền Hoàng Khí cũng tương hợp với phù đạo, nhưng hiện giờ lưu lại trên giấy cũng vẫn là một vấn đề. . .
Nói cách khác, cũng là trực tiếp dùng phù đạo ngăn địch, sẽ thoải mái hơn rất nhiều!
...
Thời gian từng chút trôi qua, các tu sĩ phù đạo chung quanh đều đã bắt đầu viết.
Có người đoan đoan chính chính, ngưng thần chính khí, viết xuống bốn chữ to "Ngọc sắc thiên lôi".
Lúc viết, chỗ ngòi bút liền có lôi quang ẩn hiện, hư không chung quanh rung động ầm ầm, có thể thấy được tâm thần mạnh cỡ nào!
Mà đây chính là họa pháp bình thường của một đạo Ngọc Đế Sắc Lôi Phù!
Cũng có người chỉ là ngòi bút run run, giống như vẽ loạn một đạo.
Nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể thấy được một bút vẽ loạn ra này, ẩn hiện hình rồng, giống như có chân long bay lượn, cũng có thể tưởng tượng, nếu phù này dẫn động, mượn hình rồng, dẫn lôi lực, dụng ý linh hoạt, huyền diệu, lại là họa pháp Chân Long Lôi Phù thịnh hành ở Đông Hải.
Mà Lý Hồng Kiêu thì nhẹ nhàng chuyển động bút trong tay, tựa cười mà như không phải cười nhìn phù triện trống ở trước mặt.
Chỉ mất không đến mấy hơi thở, nàng ta liền đã nhẹ nhàng chấm bút vào mực, sau đó một vết mực liền rải lên trên phù.
Vết mực có hạ xuống, liền giống như là có tinh khí nhẹ nhàng bốc hơi, bay đến trên trời liền dẫn động mây đen hội tụ, khiến cho một vị phù sư giám thị ở bên cạnh cuống quít lên, dùng hộp ngọc phong tồn một đạo phù triện này mới tránh khỏi thiên không tiếp tục âm trầm.
Sau đó, nàng ta liền để bút xuống, đứng dậy, quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, xoay người bước đi.
Đến cảnh giới này của nàng ta đã có thể dùng ngón tay làm bút, dùng hư không với giấy, tạo nghệ phù đạo cực kỳ tinh thâm, đã không cần phải suy nghĩ mình nên viết đạo phù này như thế nào, chỉ cần nàng ta thầm nghĩ trong lòng là nên viết phù gì, nhẹ nhàng điểm một cái, tâm niệm tự nhiên sẽ ở trên phù.
Lần này, nàng ta cũng quả thật là đi đầu.
Thậm chí lúc nàng ta rời khỏi, Phương Nguyên vẫn đang nhìn chằm chằm phù triện trống trước mặt, chưa viết xuống.
Mà điều này tất nhiên cũng khiến nàng ta rất là vui vẻ, thản nhiên cười cười.
Sau đó, bắt đầu từ nàng ta, liền có càng lúc càng nhiều tu sĩ đứng dậy rời khỏi, dần dần bước đi, theo nén hương càng cháy càng ngắn, cho dù là một số người trong lòng vẫn chưa nắm chắc, cũng đã viết phù, sau đó đứng dậy rời khỏi, dù sao, cho dù là phù lực hơi yếu một chút thì cũng tốt hơn là nộp giấy trắng, dần dần, hương đã cháy tới cuối, trên tiên đài to rộng như vậy, lại chỉ còn một mình Phương Nguyên.
- Ha ha, vị tiểu hữu này, lão phu cũng không muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của ngươi, có điều thời gian đã...
Vị Lang Trúc tiên sinh kia nhìn trước người Phương Nguyên vẫn là phù triện trống, cũng không nhịn được vuốt râu mỉm cười một tiếng.
- Phù.
Cũng chính lúc thanh âm của hắn vang lên, Phương Nguyên cuối cùng cũng có quyết định.
Hắn nhẹ nhàng chấp bút, ở trên phù triện này rất là nghiêm túc viết ra một chữ "Lôi", rất ít người có thể phát hiện, khi hắn viết xuống một chữ này, trong cổ tay có một đạo thanh quang lờ mờ, theo bút hạ xuống, chậm rãi thấm vào trong phù triện.
Cũng vào lúc này, khói nhẹ tan hết, vị Lang Trúc tiên sinh kia thò đầu vào nhìn, cười nói:
- Chữ xấu thế...
Phương Nguyên than khẽ một tiếng, để bút xuống, đứng dậy, lườm Lang Trúc tiên sinh một cái!