Sự thật chứng minh, thân là Tiên Minh Tuần Giám Sứ, còn là Tuần Giám Sứ trong lời dồn có cơ hội rất nhanh thăng nhiệm làm trấn thủ một phương, nếu muốn đi cửa sau thì vẫn rất đơn giản, ít nhất, sau khi Triệu Chí Trăn trầm mặc một lúc, sau đó bảo Phương Nguyên trở về, rất nhanh liền có một đồng nhi tới Xích Thủy Đan Khê, đưa cho Phương Nguyên một tấm hào bài, hào bài này đại biểu cho tư cách tham gia Đại khảo phù đạo.
Thế là đến ngày đại khảo phù đạo, Phương Nguyên liền dậy sớm, đi tới nơi khảo hạch.
Đại khảo phù đạo là cuộc thi thứ ba trong Lục Đạo Khảo Hạch, lại có chút giống như một đạo có nhân khí thấp nhất.
Người tới dự lễ ít nhất, nhân số tham dự khảo hạch cũng ít nhất.
Vấn Đạo Sơn bày ra một tiên đài có thể chứa ba trăm người, liền có thể đủ cho tất cả phù sư tham dự khảo hạch rồi.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, phù đạo vốn chính là một cửa cao có tiếng, lại khó có thể dùng để thành tựu con đường tu hành, người chuyên tâm đạo này không nhiều lắm, hơn nữa đại gia phù đạo thực sự có bản lĩnh, sớm đã có danh hiệu Đại Phù Sư, cũng sẽ không tới.
Trên trình độ nào đó mà nói, đại gia phù đạo, trước khi thực sự tham ngộ phù đạo, cũng thường là đã có thanh danh rất cao, bởi vì phàm là người xuất sắc ở một đạo này, hoặc là thư pháp kinh người, hoặc là họa công thâm hậu, hoặc là học thức uyên bác, bọn họ không cần mượn dùng phù đạo cũng thường đã có thanh danh lớn và địa vị cao rồi, cho nên cũng không quá để ý tới thanh danh mà phù đạo này mang đến cho mình.
Có điều, khảo hạch phù đạo vốn lộ ra vô cùng vắng vẻ, nhưng sau khi Phương Nguyên vào sân, bỗng nhiên lại dẫn phát một hồi sóng to gió lớn.
- Là hắn, sao hắn lại tới?
Có người nhận ra Phương Nguyên, kinh hãi tới mắt như rớt khỏi tròng.
- Trận khảo và đan khảo đều đoạt khôi thủ rồi, chẳng lẽ hắn trên phù đạo cũng có bản sự rất mạnh?
- Không thể, tuy hắn là Kim Đan, nhưng nhìn thì tuổi tác cũng không lớn....
Sau khi trải qua hai lần đại khảo trận đạo và đan đạo, Phương Nguyên ở một giải Vấn Đạo Sơn này vốn đã có thanh danh đại thịnh, hơn nữa còn được truyền bá ra rất nhanh, chính là đại danh nhân hoàn toàn xứng đáng, bởi vậy vừa thấy hắn xuất hiện ở hiện trường đại khảo phù đạo, lập tức dẫn động những tiếng kinh ngạc và khiếp sợ, rất nhanh liền có nhiều người tự truyền thư, báo với người quen, tên đoạt hai chức khôi thủ lại tới rồi.
Thế là, điều này khiến cho đại khảo phù đạo xuất hiện một màn khiến người ta bất ngờ.
Vốn không có bao nhiêu người tham dự, mà người tới xem cuộc thi, cũng đều người khí độ trầm ổn, tu dưỡng thâm hậu, nhưng theo Phương Nguyên này vừa xuất hiện, lại ầm một tiếng trở nên náo loạn, sau đó rất nhanh liền có từng đám người chạy tới bên này...
- Khôi thủ trận đạo và đan đạo vẫn chưa đủ, đây là muốn tới đoạt cả khôi thủ phù đạo à?
Đây là người trong lòng mang nghi hoặc, muốn đến xem Phương Nguyên rốt cuộc có bản sự bao lớn.
- Điều này căn bản là không thể, là tới kiếm thanh danh à?
Đây là người không tin lắm thực lực của Phương Nguyên!
- Hắn trông... thực sự có chút đẹp trai!
Đây là các tiểu tiên tử của đạo thống Trung Châu trong lúc vô ý bị Phương Nguyên chinh phục.
...
- Ngươi không phải nói mình không hiểu phù đạo à?
Một nữ hài áo đỏ đang sắc mặt bất thiện nhìn Phương Nguyên, trên mặt như sắp ứa ra nước.
- Vốn quả thật là không hiểu...
Phương Nguyên nhìn thấy Lý Hồng Kiêu, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, giải thích:
- Vô tình ngộ được một ít...
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, cười lạnh một tiếng:
- Ngươi muốn nói với ta là mình trong vòng một ngày đã học xong phù đạo?
Phương Nguyên cân nhắc một lúc, nói:
- Nói như vậy cũng không đúng, kỳ thật ta trước kia đã biết rồi, nhưng ta không biết mình hiểu...
- Ha ha, tùy ngươi!
Lý Hồng Kiêu nghiêm túc quan sát Phương Nguyên mấy lần, cũng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Nói thật, ta cũng hy vọng ngươi tới, dù sao nếu ngươi không tới, vậy ta đoạt khôi thủ cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng phải thắng cả ngươi, khôi thủ này mới xem như là danh chính ngôn thuận!
Phương Nguyên dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lý Hồng Kiêu một cái, liền lắc đầu không nói nữa.
Hắn cũng bởi vì mình lúc trước quả thật đã nói với Lý Hồng Kiêu là sẽ không tham gia phù đạo, cho nên mới giải thích vài câu.
Trao đổi nhiều hơn thì hắn cũng không có hứng thú.
Cũng là bên cạnh hắn, một vị nam tử trẻ tuổi mặc nho bào đội mũ cao, lúc này bỗng nhiên thản nhiên mở miệng, nói:
- Ngươi trong mấy ngày nay cũng rất nổi bật, đoạt liền hai đại khôi thủ trận đạo và đan đạo, phần thiên tư này cho dù là ta cũng rất khâm phục, nhưng đáng tiếc, ngươi đến đại khảo phù đạo tìm thanh danh, vậy thì là đến nhầm chỗ rồi, phù đạo tinh thâm, một đời nghiên cứu cũng không đủ, huống chi ngươi còn bị phân tâm?
Thanh âm nói chuyện của hắn rất bình thản, mang theo sự thong dong đặc hữu của phù sư, cũng mang theo sự tự tin và ngạo mạn đặc hữu của phù sư.
Có điều nghe hắn nói vậy, Lý Hồng Kiêu và Phương Nguyên lại đều thản nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Phương Nguyên không nói gì, đi tới trước bàn gỗ của mình.
Lý Hồng Kiêu thì nhẹ nhàng "A" một tiếng!
. . . Hai người này nhìn thì còn ngạo mạn hơn hắn!
- Hai người này cũng cuồng thật...
Trên mặt vị phù sư trẻ tuổi đó hiện lên vẻ không vui, nhưng cũng kiềm chế, không lập tức phát hỏa.
- Quy tắc đại khảo phù đạo lần này là đơn giản nhất!
Trên thượng thủ của tiên đài, Lang Trúc tiên sinh chủ trì đại khảo phù đạo khí độ ung dung, cười ha ha, nói: