- Nếu ta cũng biết phù đạo thì tốt, chẳng phải dễ dàng có được thêm ba tháng à?
Kiến thức phù đạo Lý Hồng Kiêu thi triển, trong lòng Phương Nguyên không ngờ cũng sinh ra một chút hâm mộ, thậm chí trong lòng khẽ động, có một loại xung động muốn lập tức đi học phù đạo, cũng tiện đọ sức với nàng ta trong đại khảo phù đạo, vạn nhất học được thì sao?
Có điều nghĩ thì nghĩ, ý tưởng này vừa hiện lên, lại chỉ có thể cười khổ.
Hắn cũng biết đây là chuyện không thể, người ta bỏ ra bao công sức mới có thể học được ít nhiều bản sự, bởi vì mình đã bỏ công sức trên trận đạo và đan đạo, cho nên mới có thể đoạt được khôi thủ, nhưng phù đạo cũng là một môn học vấn cực kỳ tinh thâm, mình lại chỉ học được một chút cách vận dụng bút pháp cơ bản, không nghiên cứu sâu, muốn chờ mong có biểu hiện kinh diễm trên đại khảo phù đạo thì làm sao có thể?
Có điều đối với nguyên lý phù đạo, hắn lại vẫn biết một chút!
Cái gọi là phù đạo, chính là ngưng tụ một cỗ tinh khí thần, mượn nó để dẫn động lực lượng thiên địa.
So sánh với thuật pháp thần thông, đạo phủ chính là pháp ấn, mà lực lượng thiên địa chính là pháp lực của con người.
Phù triện, chỉ là một một cách gọi, kỳ thật cái quan trọng nhất của phù triện không phải là bản thân phù văn, mà là chữ viết bên trên.
Nói sâu hơn, thậm chí không phải là chữ viết, mà là tinh khí thần của người ta ẩn chứa trong chữ viết.
Chính là thông qua tinh khí thần này, mới có thể câu thông thiên địa, dẫn động lực lượng vạn vật.
Lý Hồng Kiêu viết trong hư không, sau đó rời khỏi, đợi cho Phương Nguyên đến gần, thần thông nàng ta lưu lại mới bạo phát, chính là đạo lý này, nàng ta ngưng tụ tinh khí thần của mình trong hư không, trước khi tinh khí thần này tiêu tán, đạo lực lượng này vẫn một mực tồn tại, đương nhiên viết trong hư không, tinh khí thần rất dễ biến mất, viết trên phù chỉ đặc biệt thì lại khác.
Mà trước khi học tập đạo phù triện, thường thường cần luyện thư pháp, hội họa..
Thư pháp, hội họa là dễ ngưng tụ tinh khí thần nhất, một số đại gia thư pháp, bút viết lên giấy, chữ viết cứng cáp hữu lực, như có thần ý, còn có một số họa sĩ cao minh, vẩy mực vẽ tranh, nhìn thì rất tùy ý, chỉ vài nét bút ít ỏi lại trông rất sống động, như rồng sắp bay, đây kỳ thật chính là ngưng tụ tinh khí thần của mình ở bên trong, đã gần như là lực lượng huyền diệu của phù đạo.
Có nền tảng thư pháp hoặc là hội họa như vậy, nếu học phù đạo, có thể làm ít công to, thậm chí điểm một cái là thông!
Về tới trong phòng, Phương Nguyên cầm bút, viết liền mấy chữ to, sau đó tự nhìn một lúc, cười khổ bỏ qua.
Chữ hắn viết rất bình thường, thậm chí còn có chút khó coi.
Trước kia khi ở Tiên Tử Đường, hắn không có tiền mua giấy và bút, chỉ có thể dùng trúc làm bút, luyện tập trên cát, về sau tuy Chu tiên sinh tặng cho hắn một bộ, nhưng lại tiếc không dùng, về sau vào tiên môn, có thể có được giấy và bút tốt, nhưng cũng chỉ là để luyện chữ của mình không còn như gà bới mà thôi, không thể nói là đẹp được, càng đừng nói tới có thể đạt đến trình độ tu luyện phù đạo.
Cho nên, hâm mộ này vẫn chỉ có thể tính là hâm mộ thôi.
Ôm tâm ý mất mát, Phương Nguyên ngồi trong tĩnh thất, chậm rãi hít thở, nặng nề nhập định.
Nhưng lần nhập định này, do trong lòng có chút mất mát, rất nhanh liền tỉnh lại, dứt khoát nằm xuống giường mà ngủ.
Xích Thủy Đan Khê thanh u yên tĩnh, trong tiểu viện càng không một tiếng động.
Cách vách, Quan Ngạo vẫn đang bế quan ngủ say, lại càng vô thanh vô tức, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phương Nguyên vừa ngủ một giấc, cũng không biết trải qua bao lâu hắn đột nhiên ngồi dậy!
Trong lúc ngủ, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng, giống như tia chớp nháy mắt liều chiếu sáng cả mộng cảnh đen xì!
- Tinh khí thần...
- Yếu nghệ của phù đạo chính là ngưng tụ một thân tinh khí thần, dẫn động lực lượng thiên địa!
- Ta chưa từng học phù đạo, trình độ thư pháp cũng không đạt tới trình độ để tu luyện đạo phù triện một cách thuận lợi.
- Nhưng nếu là tinh khí thần...
Hắn ngơ ngác nghĩ, sau đó chậm rãi xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay hắn, một luồng khí xanh chậm rãi bay lượn, biến hóa mờ mịt, đây chính là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà hắn tu luyện.
Yếu nghệ của pháp quyết này vốn là ngưng thần một thân pháp lực thần niệm, hóa thành một đạo khí tức bản nguyên.
. . . Mà khí tức bản nguyên này trên bản chất chính là một loại tinh khí thần!
Suy nghĩ này khiến hắn bỗng nhiên ngây dại, trong thức hải giống như có sét đánh, vang vọng không ngừng.
Thậm chí ngay cả biểu cảm cũng lộ ra có chút đờ đẫn...
Phù đạo thì mình chưa học, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì mình đã tu luyện rất nhiều năm rồi.
Mấu chốt hơn là, sự thôi diễn của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vốn đã đi tới một điểm mấu chốt, chỉ thiếu một bước là có thể đạt tới tiểu thành, nhưng một bước này, là vì thiếu mất một thứ gì đó, chẳng lẽ, cái mình thiếu, chính là...
.... Phù đạo?
Gặp quỷ rồi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của mình là cần biến hóa, sau khi biến hóa thì chính là tùy ý thi triển.
Chỉ có thi triển ra mới có thể xem như là uy lực nên có!
Nhưng nên thi triển như thế nào?
- Có phương pháp thi thuật nào mà cử trọng nhược khinh, thông với bản tâm hơn phù đạo.
...
Phương Nguyên lập tức nhảy lên, đổ ra các loại điển tịch trong túi Càn Khôn, sau đó lật xem thật nhanh, cuối cùng tìm ra một quyển Phù Triện Sơ Giải cũ nát, sau đó trong lòng kích động, lật xem thật kỹ.
Quyển Phù Triện Sơ Giải này chỉ là một số pháp tắc và cách luyện phù triện đơn giản, rất nhanh đã xem xong.
Sau đó Phương Nguyên một giây cũng không ngừng, trực tiếp ra khỏi cửa, chạy tới Tàng Kinh Điện của Xích Thủy Đan Khê, trực tiếp mở cửa điện, sau đó chẳng buồn để ý tới vẻ ảo não của người trông điện, trước tiên đút cho hắn một viên bảo đan, liền đi vào sâu trong đại điện, lấy ra tất cả thư tịch có liên quan tới phù triện, cường hành mượn về, ôm tới tiểu viện của mình.