Chắp tay thi lễ về phía tiên đài trong không trung phía sau sơn cốc, sau đó hắn đứng lên, phất tay áo.
Cờ trận vừa rồi bị hắn cắm dưới đất đều bay về trong tay áo.
Những hung thú đó lập tức được tự do, rít gào lao ra xung quanh.
Mà trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, lúc này cũng đã có càng lúc càng nhiều Trận Sư xông tới, vừa thấy trong sơn cốc có vô số hung thú, lập tức vừa kinh vừa sợ, nhưng lại biết đây là thời cơ hiếm có, liều mạng hò hét xông lên tranh đoạt, ai nấy đều tế ra cờ trận.
Mà Phương Nguyên để tiết kiệm thời gian, trực tiếp từ phía sau sơn cốc lướt ra, sau đó về tới vị trí tiên đài của Xích Thủy Đan Khê, đến lúc này, tiên đài tiên đài, đồng nhi vừa phụng trà, Phương Nguyên nhẹ nhàng thi lễ với chư vị đan sư của Xích Thủy Đan Khê, cười nói:
- Để chư vị tiền bối phải chờ lâu...
- Chờ lâu gì chứ...
Chư vị đan sư đều cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên giống như nhìn một con quái vật.
- Phương tiểu hữu, ngươi học trận đạo từ khi nào vậy.
Mọi người trầm mặc một lúc, cũng là Tử Tiêu Động Chủ cười khổ lên tiếng, do dự hỏi.
- Trước đan đạo, từng nghiêm túc tham ngộ mấy ngày, có chút thành tựu!
Phương Nguyên trả lời rất nghiêm túc, lại nói:
- Đúng rồi, vãn bối ở Ô Trì Quốc Thiên Xu Môn, cũng được tính là một vị tiểu trưởng lão!
- Thiên Xu Môn?
Các đan sư nghe vậy, vẻ mặt đều có chút kinh ngạc, thầm nghĩ đạo thống tên là Thiên Xu Môn rất nhiều, nhưng Ô Trì Quốc Thiên Xu Môn này lại chưa từng nghe nói tới, chẳng lẽ là một truyền thừa thần bí vô cùng cao minh? Trong lòng đều thầm nhớ kỹ, chuẩn bị ngày sau sẽ hỏi thăm một phen.
Mà Tử Tiêu Động Chủ thì lắc đầu thở dài, nói:
- Sau này ngươi đừng nói mình có chút thành tựu nữa, ngươi nhìn chung quanh kia.
Nói xong chỉ một cái, Phương Nguyên không khỏi ngẩn ra.
Chỉ thấy lúc này bốn phương tám hướng, khắp nơi đều có người từ xa nhìn về phía mình, có người thì thầm to nhỏ, có người mặt lộ vẻ nghi hoặc, có người thì do dự không biết có nên tới nói chuyện hay không, những ánh mắt đó giống như đang nhìn danh nhân vậy...
- Thanh niên áo xanh kia nhìn thì tuổi tác không lớn, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
- Tạo nghệ trận đạo của hắn rõ ràng cao hơn người khác rất nhiều, chỉ có nữ tử áo đỏ đó là có thể tranh đua.
- Mấu chốt là nếu hắn đoạt khôi thủ trận đạo, vậy sao lại ngồi xuống tiên đài của Xích Thủy Đan Khê?
Vô số tiếng nghị luận từ bốn phương tám hướng vang lên, nghi ngờ như sóng.
Phương Nguyên nghe những nghị luận này, trong lòng cũng hơi có phản ứng.
Xem ra, mình có được danh hiệu khôi thủ trận đạo, quả thực đã xem như một vị danh nhân nho nhỏ rồi.
Vốn là đại khảo trận đạo này cần chờ sau khi toàn bộ khảo hạch kết thúc, rồi xem kết quả vô số Trận Sư chung quanh thống kê ra, nói cách khác, cho dù mình vây khốn hung thú trước, vậy cũng phải chờ sau khi các chủ khảo nghiệm chứng trận pháp của mình có vấn đề hay không mới đưa vào thành tích khảo hạch, sau đó thì xếp hạng, đợi một ngày sẽ thống nhất yết bảng, bố cáo với thiên hạ!
Nhưng vừa rồi mình vây khốn mười con hung thú, các vị tu sĩ đều chứng kiến, hơn nữa mình cũng bởi vậy mà hại người khác không thể khảo hạch thuận lợi, do đó chủ khảo trận đạo này lại đành phải mở một khơi dòng như vậy.
Đại khảo trận đạo hiện giờ kỳ thật vẫn chưa kết thúc, thậm chí mới tiến hành được một nửa.
Nhưng vị trí khôi thủ của hắn lại ngồi vững rồi.
Trận đạo nổi danh chính là là hôm nay!
...
Mà sau khi Phương Nguyên ngồi về tiên đài, cũng nắm chắc vị trí khôi thủ trận đạo, nữ hài áo đỏ Lý Hồng Kiêu cũng chậm rãi rời khỏi sơn cốc, lúc này với tạo nghệ trận đạo của nàng ta, rõ ràng có thể thoải mái vây khốn một con hung thú, đoạt lấy danh hiệu bảng nhãn trận đạo, nhưng nàng ta lại không xuất thủ, trực tiếp rời khỏi sơn cốc, nói cách khác, căn bản từ bỏ tranh đoạt top mười trận đạo.
Thân hình nhấp nhoáng trong núi, nàng ta đã biến mất, đi đến một tiên đài thần bí mà xa hoa.
- Công chúa, người...
Trên tiên đài đã có mấy vị giáp sĩ áo đen đón tiếp, quỳ một gối dưới đất, do dự hỏi.
- Nếu không phải hạng nhất, vậy đoạt cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lý Hồng Kiêu thở dài một tiếng, trong thanh âm dường như mang theo chút mất mát.
Giáp sĩ áo đen chung quanh quỳ gối, lại không dám nói tiếng nào.
Mà Lý Hồng Kiêu thở dài một lúc, lại đột nhiên nổi giận lên, đá vỡ một bàn ngọc trước người.
Giáp sĩ áo đen cả kinh, vội nói:
- Công chúa bớt giận, thuộc hạ giờ đi băm thây hắn?
Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nhìn về phía giáp sĩ áo đen này:
- Vì sao phải băm thây hắn?
Giáp sĩ áo đen đó nghẹn lời, không biết nên tiếp lời thế nào.
Lý Hồng Kiêu nói:
- Trận đạo của ta không bằng người ta, đã đủ mất mặt rồi, ngươi còn muốn khiến ta mất mặt hơn?
Giáp sĩ áo đen đó đành phải cúi đầu thật thấp, không dám nói câu nào.
Lý Hồng Kiêu lườm hắn một cái, bỗng nhiên căm giận nói:
- Ghi danh phù đạo cho ta, ta không tin, không thể đoạt được một khôi thủ!