- Đừng quên, đây là đại khảo trận đạo, không đọ tu vi thần thông, ngươi chỉ có thể dùng trận pháp vây khốn chúng, phàm là dùng thần thông hoặc là pháp bảo, lập tức sẽ bị hủy bỏ tư cách khảo hạch...
- Vừa rồi sao ngươi không nói?
Lý Hồng Kiêu bất mãn nhìn Đại Trận Sư đó một cái, trong lòng thầm giận.
Đại Trận Sư này vừa rồi rõ ràng là đang chế giễu, vì thấy mình lúc vừa gặp hung thú, rốt cuộc có nhất thời quên mất quy tắc của đại khảo trận đạo này, theo bản năng vận dụng thần thông hoặc là pháp bảo gì hay không?
Đại Trận Sư đó cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Thân là Trận Sư, gặp phải hung hiểm, phản ứng đầu tiên tất nhiên nên dùng trận thuật để hóa giải!
Lý Hồng Kiêu nghe vậy giận lắm, nói:
- Lát nữa ta gõ trộm ngươi mấy gậy, xem ngươi dùng gì mà hóa giải!
Đại Trận Sư đó nghe vậy, cười nói:
- Muốn gõ trộm ta cũng là chuyện về sau, nhưng hiện tại ngươi không được động thủ!
Nói xong chỉ về một phương hướng khác:
- ... Người ta sắp đoạt được khôi thủ rồi!
- Hả?
Lý Hồng Kiêu xoay chuyển ánh mắt, liền thấy lúc này Phương Nguyên đang đấu với một con hắc ngưu thân cao khoảng ba trượng, trên người bọc một lớp vỏ bùn rất dày, hắc ngưu đó sức lớn vô cùng, đi qua đâu, bùn đất tung tóe, tên đá bay tán loạn đến đó, nhưng hắn chạy chung quanh hắc ngưu, trong tay thỉnh thoảng lại có cờ trận được phóng ra, hiện giờ không ngờ đã phong tỏa hơn nửa khu vực chỗ hắc ngưu đó.
- Không tốt, chẳng lẽ lại thực sự để hắn đoạt được khôi thủ à?
Lý Hồng Kiêu thấy mà vừa sợ vừa giận, không ngờ mình đi chậm một bước, mắt thấy đại thế đã mất.
Chênh lệch này bất kể là như thế nào cũng không đuổi kịp!
Nhưng nàng ta lại không dễ dàng nhận thua như vậy, nháy mắt liền có chủ ý, vung tay lên, bấm pháp ấn.
- Vù!
Trong ngón tay nàng ta, linh quang lóe lên, bốn lá cờ trận đồng thời bay ra, cắm ở trước người.
Con hung thú đang gườm gườm nàng ta hung tợn đánh tới, lại vừa hay bị bốn lá cờ trận này cản lại, va chạm khiến nó đầu choáng mắt hoa, còn không đợi nó có phản ứng, lại thấy quanh người cờ trận, cấm trận ùn ùn hạ xuống, hung thú này cả kinh, không chút nghĩ ngợi chạy vội ra ngoài, vừa hay xông tới trước Phương Nguyên đang đối phó một con hung thú khác.
- Hì hì...
Lý Hồng Kiêu đó cảm thấy đắc ý, nhìn Phương Nguyên:
- Ngươi không phải bày trận rất nhanh à? Cho ngươi thêm con hung thú nữa!
- Hả?
Mắt thấy đã sắp vây khốn được con quái ngưu trước mắt lại nghe thấy sau tai có tiếng gió mãnh liệt, ánh mắt Phương Nguyên đảo qua, liền nhìn thấy hung viên đang lao về phía mình và Lý Hồng Kiêu đang cười đắc ý ở phía sau nó, trong lòng lập tức hiểu ra vấn đề, dứt khoát lách người, tránh thoát trùng kích của hung viên, sau đó cờ trận trên tay biến đổi, lại vây khốn con hung viên này trong đại trận.
- Trận thế này biến hóa nhanh thật.
Lý Hồng Kiêu thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, mắt thấy trận thế của Phương Nguyên lại chuẩn bị vây lại, nàng ta cũng cắn răng một cái.
Đột nhiên, dùng mũi chân làm trục, thân hình quay tròn, sau đó mấy chục cái cờ trận bay ra.
Mấy chục cờ trận này đều bay về phía các phương hướng khác nhau trong sơn cốc, mà trong sơn cốc này vốn đã có các loại cấm chế, chính là để chế ước mười con hung thú bị nhốt ở trong sơn cốc, khiến chúng không đến nỗi vừa thấy có người là lập tức xông lên toàn bộ, nhưng lúc này Lý Hồng Kiêu để quấy rầy tốc độ bày trận của Phương Nguyên, không ngờ trực tiếp làm đảo lộn những cấm chế này!
Gừ!
Tám con hung thú còn lại rít gào, cất vó phì mũi, ầm ầm lao về phía Phương Nguyên.
Nghênh đón trận thế như vậy, Phương Nguyên cũng hơi kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Lý Hồng Kiêu:
- Ngươi thực sự muốn làm như vậy à?
Lý Hồng Kiêu có chút đắc ý:
- Khôi thủ trận đạo này ta sao lại dễ dàng tặng cho ngươi chứ?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Ngươi nói có lý!
Sau đó, không nói nữa, cả người phóng lên cao, mấy chục lá cờ trận đồng thời bay quanh người, sau đó từng lá từng lá liên tiếp không ngừng cắm trên mặt đất, mắt thấy đại trận hắn vừa rồi đã bắt đầu biến hóa, nháy mắt lại nổi lên biến hóa kinh người, cờ trận bao la, khu vực rộng ra mấy lần, trực tiếp bao phủ lấy những hung thú đang lao về phía mình.
Vừa làm hắn vừa nhìn về phía Lý Hồng Kiêu, thản nhiên nói:
- Nhưng nếu không cho ta giành khôi thủ, ngươi ngay cả top mười cũng không có...