Đại Kiếp Chủ

Chương 696: Hai người họ nhanh quá (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mắt thấy đã tới giờ Thìn, người từ các nơi xung quanh tới xem lễ cũng đã tề tụ ở đây, liền nghe một tiếng trống chiêng vang lên, hoàn cảnh đang lộn xộn chung quanh lập tức trở nên im lặng, ai nấy đều tâm thần ngưng trọng trang nghiêm, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

- Thiên địa như lò lớn, thui rèn đạo tâm của chúng ta!

Trong sườn núi Vấn Đạo Sơn, trước tế đài, ba vị lão giả tay áo dài rộng tế qua thiên địa, cao giọng hô:

- Con đường tu hành, nên tránh kiêu căng, tránh phù phiếm trống rỗng. Người tu hành chúng ta chỉ cầu đạo tâm không xấu, hư danh khen ngợi không để trong lòng. Song vì kháng đại kiếp, bảo vệ dòng dõi, đạo tâm vô cấu cũng tự nguyện nhiễm bụi trần. Người đời có câu đạo không có dày mỏng, người thành đạt đi trước. Chúng ta nào dám tranh tiên đoạt lộ? Vạn năm qua, cứ mười năm một lần tổ chức đại khảo lục đạo, không vì hư danh, chỉ để khích lệ tộc ta, bảo hộ khí vận nhân gian, chống đỡ đại kiếp!

Nói xong, ba lão giả dâng hương, trái phải vang lên ba tiếng pháo.

Ầm ầm!

Mây trôi trong không trung chốc lát liền tiêu tán vô tung, thiên địa là một mảng nắng ráo, mặt trời treo trên cao, không còn sương mù.

- Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi à?

Bốn phương tám hướng, có người nhìn thấy một màn này, tâm tình đã lộ ra có chút kích động.

Cũng đúng vào lúc này, dưới Vấn Đạo Sơn, trước một mảng u cốc, lại thấy một vị Trận Sư già mặc áo đỏ, tay cầm một nén hương dài màu xanh, cười ha ha, ánh mắt đảo qua mấy ngàn Trận S đã xếp thành hàng chờ đợi trước u cốc, nói:

- Đại đạo lục khảo, trận đạo ta xếp đầu, chư vị tiểu bối, lão phu mong các ngươi cất một tiếng kêu vang trời!

Dứt lời, vung tay áo, có một quyển trục bay vào trong không trung, chậm rãi mở ra.

Bên trên dùng thần thông viết mấy chữ vàng, thần thức lay động, cho dù là cách khá xa, không nhìn rõ chữ viết bên trên, chỉ cần ánh mắt hướng lên trên, sẽ tự nhiên lĩnh ngộ được nội dung trên quyển trục này, chính là quy tắc của đại khảo trận đạo.

Quyển trục này bồng bềnh trong không trung ước chừng thời gian một chén trà, các tu sĩ trận đạo đều đã thấy rõ.

Mà lão giả này thở khẽ một tiếng, thu quyển trục lại, sau đó cắm nén hương vào trong lư hương.

Đồng thời, tay hắn phất nhẹ, nói:

- Vào trận đi!

Theo tay áo hắn vung lên, mây tím tràn ngập trên vùng trời u cốc, ngay cả cửa vào cũng phủ kín lại chậm rãi tan ra, để lộ cửa vào sơn cốc, nhưng ở bên trong sơn cốc, lại vẫn mây tím mờ mịt, mơ hồ có thể thấy được linh quang không ngừng lấp lánh.

Mà tu sĩ canh giữ cạnh sơn cốc đã sớm không nén được, quát một tiếng vội vàng nhảy vào trong đại trận.

- Trong sơn cốc dài ba mươi dặm này, bố trí Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, chính là một đại trận có thể ngăn cản thiên quân vạn mã, hung hiểm trùng trùng, mà quy củ của khảo hạch trận đạo lần này cũng đơn giản hơn khảo hạch đan đạo rất nhiều, chỉ cần có thể dựa vào bản lĩnh của mình, trước khi hương xanh cháy hết, một đường phá trận, đến được bên kia sơn cốc là xem như hợp cách, có thể có được danh hiệu Đại Trận Sư.

Người xung quanh giống như hồng thủy xông vào trong sơn cốc, Phương Nguyên lại áo xanh tung bay, không hề sốt ruột.

Hắn chắp tay sau lưng, thầm cân nhắc quy củ khảo hạch trận đạo vừa được biểu hiện trong quyển trục.

- Thông qua Cửu Khúc Hoàng Hà Trận thì chỉ có thể có được danh hiệu Đại Trận Sư mà thôi, nhưng đại đạo lục khảo lần này, lại phải bình top mười, tam giáp, thậm chí là khôi thủ trận đạo, bởi vậy lại thêm vào nan đề, ở cuối Cửu Khúc Hoàng Hà Trận còn có mười con hung thú, bất kể là ai, chỉ cần có thể dùng trận pháp của mình, vây khốn một trong mười con hung thú đó là có thể lọt vào top mười!

- Ai vây khốn nhanh nhất thì người đó chính là khôi thủ...

Nghiền ngẫm nghiền ngẫm một lúc, không nhịn được cười khẽ một tiếng:

- Cừ thật, chỉ là khảo hạch trận đạo, không ngờ ngay cả hung thú cũng lôi ra, không sợ có người táng mạng à? Xem ra đại đạo lục khảo lần này, Tiên Minh đặt kỳ vọng rất cao.

Cân nhắc xong tất cả, mắt thấy người xung quanh đều đã xông vào sơn cốc, Phương Nguyên cũng chuẩn bị vào cốc.

- Ngươi không ngờ cũng tới tham gia khảo hạch trận đạo?

Cũng đúng vào lúc này,bên cạnh hắn không xa truyền đến một thanh âm vô cùng kinh ngạc.

Quay đầu, Phương Nguyên liền nhìn thấy một nữ tử mặc áo đỏ, bộ dạng khoảng mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt ngạc nhiên, lại không phải ai xa lạ, chính là Lý Hồng Kiêu lúc trước đã gặp trước khảo hạch trận đan đạo, không ngờ nàng ta cũng tới tham gia đại khảo trận đạo.

Lý Hồng Kiêu đó rõ ràng là cũng nghĩ giống như hắn, chỉ là sau khi hơi ngẩn ra, trên mặt liền xuất hiện một tia ngạo nghễ.

Hơi hất cằm, nhìn Phương Nguyên nói:

- Đan đạo bị ngươi đoạt đi phong đầu, trận đạo thì ngươi đừng hòng thắng ta nữa!

Phương Nguyên nghe vậy, cười bất đắc dĩ, nói:

- Ngươi nói...

Trong mắt Lý Hồng Kiêu hiện lên một tia tức giận, quát lên:

- Đừng có nói ta nói đúng nữa!

Phương Nguyên ngừng lại một chút, gật đầu, nói:

- Ngươi nói không sai...

- Ngươi...

Lý Hồng Kiêu lập tức lại dâng lên một bụng nộ khí.

Nhưng Phương Nguyên lại không để ý tới nàng ta, cười khẽ, thân hình bay lên, một bóng xanh xông vào trong sơn cốc, mà Lý Hồng Kiêu thì cắn răng một cái, tốc độ không ngờ không chậm hơn hắn, hóa thành một luồng sáng đỏ, cơ hồ đồng thời cùng Phương Nguyên xông vào sơn cốc.

Hai người bọn họ, hiện giờ đã gần như là hai người tiến vào sơn cốc muộn nhất trong đại khảo trận đạo lần này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)