Lúc đầu Phương Nguyên chỉ muốn luyện một lò Tử Kim Bát Bảo Đan, nhằm giúp Quan Ngạo phá cảnh mà thôi!
Hiện giờ, hắn đã luyện thành lò đan này!
Chẳng những đã luyện thành, hơn nữa còn tốt hơn hắn tưởng tượng!
Có điều vấn đề cũng chính là ở đây, đan này thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến hắn lo lắng.
Có quỷ mới biết hiện giờ đây là một viên đan dược phẩm cấp gì?
Lúc này, trong lòng Phương Nguyên chỉ muốn hỏi một vấn đề:
- Dị quả này đúng là thần dược à?
Hay là còn cao hơn cả thần dược?
Theo lý thuyết, thân là một đan sư, đánh giá dược tính không đúng là một chuyện rất phiền, điều này cơ hồ đã định trước lò đan này sẽ không thành công, nhưng Phương Nguyên lại vẫn thành công, hoàn toàn thôi động ra dược tính, mà dược tính này còn hoàn mỹ đến nỗi khiến hắn cũng có chút kinh hỉ. Lúc này, hắn lại gặp phải một lựa chọn, viên đan này rốt cuộc có nên đưa cho Quan Ngạo ăn không?
Mở lò đan!
Bên trong chỉ có một viên đan dược mây tía lấp lánh, to như mắt rồng, bên trên hiện lên đầy vân mây.
Vốn trong kế hoạch của Phương Nguyên, là muốn luyện ra một lò bảo đan, không ngờ hiện giờ chỉ có một viên.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính bởi vì dược tính của dị quả đó thật sự quá mạnh, hắn không thể không thu liễm tất cả dược tính lại với nhau, thành hình cuối cùng chính là trở thành một viên đan dược thần dị tụ tập dược tính vô tận trong một thể!
Đan này tất nhiên tốt, tốt một cách đặc biệt!
Nhưng nếu người thường ăn vào, chỉ sợ lại không có kết cục tốt.
Nhưng Phương Nguyên nghiêm túc suy tư rất lâu, từ lúc ban đầu Quan Ngạo ở trong Bàn Thạch Đầu của Thanh Dương Tông, tất cả linh đan diệu dược đều giành cho muội muội của hắn, không có gì để ăn, rồi đến về sau hắn theo mình, có một chút linh đan cơ bản nhất để ăn, rồi lại tới về sau, hắn theo mình trải qua mấy chuyện, bắt đầu cái gì cũng ăn, kết quả vẫn yên lành đến hiện tại...
Thế là trong lòng hắn liền có quyết định, nhẹ giọng gọi:
- Quan Ngạo sư huynh, ngươi vào đi!
Quan Ngạo từ ngoài cửa thò đầu vào, vội vàng chạy đến, thấy tuy Phương Nguyên lộ ra có chút tiều tụy, nhưng dường như không có vấn đề gì lớn, mới yên tâm. Trong mấy ngày nay, hắn vẫn một mực xách đại đao, canh giữ ở ngoài cửa, hộ pháp cho Phương Nguyên, phát hiện thời gian luyện đan lần này của Phương Nguyên, dài hơn xa so với lúc trước nói với mình, trong lòng cũng có chút lo lắng.
- Quan Ngạo sư huynh, ta đã luyện ra đan dược có thể giúp ngươi phá cảnh rồi!
Phương Nguyên nhìn Quan Ngạo, rất nghiêm túc nói:
- Có điều sau khi luyện ra, ta phát hiện có một chút vấn đề, dược tính của đan dược này cao hơn ta dự đoán, cho dù là ngươi, sau khi ăn vào cũng có khả năng sẽ không chịu nổi, nhưng ta vẫn định đưa viên đan dược này cho ngươi, chỉ có điều, trước khi ngươi dùng, ta vẫn phải hỏi ý kiến ngươi...
Khi nói những lời này, Phương Nguyên rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên.
Ăn viên đan này, không ổn thỏa như Bát Bảo Tử Kim Đan, có khả năng sẽ xuất hiện mạo hiểm.
Nhưng Phương Nguyên chưa từng coi Quan Ngạo là người ngoài, thế là khi Phương Nguyên căn nhắc vấn đề này, cũng vô cùng đơn giản, hắn chỉ nghiêm túc cân nhắc một việc, đó chính là, nếu đổi lại là mình, liệu có dùng đan này không?
Hắn trả lời là có!
Cho nên, hắn sẽ đưa Quan Ngạo viên đan này!
Hắn ra quyết định cho Quan Ngạo chỉ tuân theo một nguyên tắc này, dùng chính bản thân hắn để cân nhắc.
Đương nhiên, tuy hắn đã quyết định rồi, nhưng vẫn phải nói rõ với Quan Ngạo.
- Xảy ra vấn đề à?
Quan Ngạo nghe vậy, quả nhiên ngây ra một thoáng, sau đó nhíu mày suy tư.
Sau khi nghĩ rất lâu, hắn hỏi:
- Có thể ăn được không?
Trên trán Phương Nguyên dường như xuất hiện mấy đạo hắc tuyến, gật đầu bất đắc dĩ.
Quan Ngạo lập tức bật cười, nói:
- Vậy thì còn vấn đề gì nữa...
Nói xong vươn tay ra cầm viên đan đó, trực tiếp nhét vào miệng giống như ăn lạc, nhai mấy cái rồi nuốt.
Phương Nguyên nhìn mà ngây đơ, tim đập mạnh.
Trong lòng nghĩ:
- Hảo sư huynh của ta, ngươi có biết ngươi vừa một phát ăn vào bao nhiêu tiền không?
Sau khi ăn xong, hắn liền có chút khẩn trương nhìn Quan Ngạo, Quan Ngạo cũng có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, nửa ngày sau vẫn không ai nói gì.
Cuối cùng Quan Ngạo không nhịn được, nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Phương Nguyên lúc này mới có phản ứng, vội hỏi:
- Có cảm giác gì không?
Quan Ngạo cau mày cảm ứng một chút, nói:
- Trong bụng hơi nóng.
Nói xong lại không được tự nhiên nhún vai:
- Trên người dường như cũng hơi nóng...
Xong rồi lại thở dài một hơi, nói:
- Thoải mái quá, giống như ngâm nước ấm vậy.