Đại Kiếp Chủ

Chương 691: Bát bảo đan thành

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy trong lòng nghĩ rất to gan nhưng Phương Nguyên cũng không dám dùng thuốc xổ lên người Miêu đại gia.

Thật sự là không dám!

Thuốc xổ không dùng được, nhưng cũng nghĩ đủ loại biện pháp, muốn vị Miêu đại gia này xuất lực vì sự nghiệp dược điền của Quan Ngạo. Tỷ như chọn thêm mấy linh quả mọng nước, mấy miếng thịt thú non mịn chắc thịt cống nạp cho Miêu đại gia. Con Bạch Miêu này cực kỳ kén chọn, phẩm chất bình thường căn bản không đặt vào mắt, hơn nữa thân mình của nó cũng rất thần dị, giống như không ăn cũng không có vấn đề gì, nhưng được nó xem trọng đều là kì trân hiếm có thế gian, giống như Thủy Mạch Chi Linh của Phương Nguyên …

Nguyên nhân chính là như thế, trước kia Phương Nguyên thật không nỡ để nó dùng, rất nhiều đồ vật đều giấu kín, sợ bị nó tìm ra. Nhưng hiện giờ đã bất đồng rồi, một vài đồ vật âm thầm giấu đi cũng lấy ra một nửa cho nó ăn!

Đương nhiên, mấy thứ này đều quá mức trân quý, không có cách nào đút lượng lớn cho nó, cho nên hiệu quả không quá lớn.

Cũng may Quan Ngạo rất nghiêm túc, đã tra xét gần hết quy luật cuộc sống của Miêu đại gia, mỗi ngày gần đến giờ, liền ôm chậu đất, xách xẻng đi ở phía sau mông Bạch Miêu, tranh thủ không để thứ tốt bị lãng phí một chút nào!

Mà Phương Nguyên cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý niệm dời khỏi nơi này, ít nhất phải chờ dị quả kia chín mới quyết định, hơn nữa mầm non trong dược viên khác cũng cực kỳ trân quý. Hắn chỉ có thể chờ nghĩ ra phương pháp dời chúng nó mới có thể rời đi. Chuyện này cũng không thể sơ suất, trong nội tâm hắn, cũng cực kỳ chờ mong hạt giống trong thế giới tàn phá này…

Khiến hắn cảm thấy tương đối may mắn chính là dị quả kia thích hợp hắn dùng.

Vì để Quan Ngạo tăng lên tu vi đến cảnh giới Kim Đan, hắn chuẩn bị luyện một lò Bát Bảo Đan Tử Kim cho Quan Ngạo. Nhưng hắn không định trực tiếp luyện bằng đan phương của Bát Bảo Đan Tử Kim mà phải trải qua một trận thôi diễn, quyết định thêm vào một cây thần dược nữa ngoài tám loại bảo dược. Chỉ có như thế mới có thể thỏa mãn nhu cầu khủng bố của thân thể Quan Ngạo. Nhưng bảo dược dễ tìm, thần dược lại khó tìm.

Mắt thấy dị quả sắp chín, hắn lấy ngân châm bơm vào một ít chất lỏng, sau khi kiểm tra đo lường, thì vui mừng phát hiện, viên thần dược này có dược tính ôn hòa, bảo quang ám uẩn, thật thích hợp dùng nó trong lò Bát Bảo Đan Tử Kim này…

Như thế làm cho Phương Nguyên thật không ngờ, Quan Ngạo lại tự mình giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ như vậy.

Vì thế hắn kiên nhẫn đợi thêm mấy ngày, chuẩn bị một chút, cũng để cho Quan Ngạo dùng “Bảo Thủy để tưới nước nhiều hơn.

Quan Ngạo cũng không quá để ý, so với dị quả của gốc cây lâm thời cứu sống kia, hắn càng quan tâm cây non mọc lên từ hạt giống hắn bồi dưỡng. Nhưng mà cũng may, hắn tương đối nghe lời Phương Nguyên, vì thế tưới nhiều bảo thủy hơn. Kết quả thật hiếm có, dị quả này không những sống lại mà còn phát ra ánh sáng mê người.

Trải qua hơn mười ngày, Phương Nguyên phát hiện dị quả kia trong tím có vàng, mới bắt đầu tản mát ra mùi thơm lạ lùng nồng đậm. Rễ cây cũng dần dần héo rũ, chỉ có trái cây kia cực kỳ no đủ, có thể thấy dị quả này đã chín rồi.

- Trước đại khảo lục đạo, giải quyết xong vấn đề này thì có thể một lòng chuẩn bị việc đại khảo…

Trong lòng đã quyết định, Phương Nguyên lập tức ngắt dị quả này xuống, sau đó đi thượng viện tìm Hứa chấp sự xin nghỉ, còn mượn hắn một lò đan. Hứa chấp sự nghĩ rằng Phương Nguyên bắt đầu chuẩn bị cho đại khảo, hăng hái tìm hiểu đan pháp, đều là vì đại khảo, tự nhiên không dám chậm trễ, đưa cho hắn lò đan Cửu Long tốt nhất Xích Thủy Đan Khê, cũng chấp thuận cho hắn xin nghỉ nửa tháng.

Đại sự cơ bản đã định, Phương Nguyên phong bế tiểu viện, sau đó ngồi ngay ngắn trên giường, chuẩn bị luyện đan.

- Tám loại bảo dược trong Thông Thiên Bí Cảnh, mỗi một loại đều là bảo dược rất trân quý đối với tu sĩ Kim Đan. Hơn nữa gốc dị quả này đến từ thế giới tàn phá, đan luyện ra có thể cao đến trình độ nào?

Trong lòng Phương Nguyên cảm khái, mơ hồ hơi kích động.

Kỳ thật trong lòng hắn có cân nhắc, nếu luyện thành lò Bát Bảo Đan Tử Kim này, chỉ sợ sẽ đạt đến trình độ ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng xem trọng. Tu sĩ Trúc Cơ bình thường căn bản không có tư cách dùng, bởi vì không chịu nổi dược tính này!

Nhưng rất thích hợp với Quan Ngạo có thiên phú dị bẩm.

- Mà ta, nếu có thể luyện tốt lò đan này, cũng sẽ đại biểu cho trình độ đan đạo của ta…

Trong lòng Phương Nguyên mơ hồ có chút kiêu ngạo, đánh giá “tam văn đối với bản thân.

Nếu bản thân luyện thành lò đan này, vậy trên tư lịch, sợ là sẽ không thua trình độ đại sư cỡ động chủ Tử Tiêu.

- Mở lò!

Tâm niệm đã định, sau khi hắn ngưng thần tĩnh khí một lúc lâu, liền mở ra lò đan.

Mắt thấy ngọn lửa thanh hồng bốc lên trong lò, hắn cũng dần bình tĩnh lại, không để ý đến ngoại vật.

Rất nhanh, tám loại bảo dược, từng bụi nối tiếp từng bụi, bỏ vào trong lò đan.

Mỗi một loại bảo dược đều sẽ dẫn phát ra rất nhiều biến hóa, bất kỳ loại biến hóa nào cũng sẽ xuất hiện sai lầm, sẽ dẫn đến lò đan này hoàn toàn hủy diệt. Nhưng bản thân Phương Nguyên có thể tập trung tinh lực làm việc, một khi cả người tập trung cao độ, mọi sự đều không để ý đến, thậm chí không lo lắng lò đan này đến tột cùng có thể thành công hay không, chỉ tập trung tất cả tinh thần của hắn vào trong quá trình luyện đan.

Trong ba ngày thời gian, hắn dụng tâm làm hai việc, tay phải khống chế hỏa hầu, tay trái thôi diễn dược tính.

Cho đến khi tám loại bảo dược, tính cả ba trăm năm hai loại linh dược đều tiến vào lò đan, ngọn lửa trong lò đan đã hiện ra bảy màu, không ngừng biến hóa, lóe ra như điện, từng dòng bảo quang xoay quanh. Còn tay phải Phương Nguyên ấn về phía lò đan, vẫn không nhúc nhích, nhưng năm ngón tay trái nhanh chóng khép lại, nhanh đến mức xuất hiện hư ảnh, thấy không rõ quỹ đạo.

- Đã đến lúc rồi…

Đợi các loại màu sắc hỗn loạn trong lò đan hết mức, giống như quần ma loạn vũ, tâm tư hắn cũng khẽ động.

Hắn lấy ra một dị quả được phong tồn ở trong hộp băng, nhẹ nhàng đặt vào lò đan.

Ầm!

Trong lò đan, ngọn lửa đột nhiên biến đổi, các màu sắc rực rỡ đều bị áp chế xuống.

Trong lò đan kia, dược tính của tám loại bảo dược biến hóa theo xung đột, ngươi tranh ta giành, ai cũng không chịu bị ai đàn áp, giống như chư hầu hỗn chiến, thiên hạ đại loạn. Nhưng dị quả này vừa vào lò, dược lực lập tức trở nên mãnh liệt, hoàn toàn trấn phục hỗn loạn …

- Ha ha, dị quả này không hỗ là…

Tâm tình của Phương Nguyên khẽ buông lỏng, nhìn biến hóa trong lò đan mỉm cười.

Nhưng hắn còn chưa nói xong liền biến sắc…

Trong lò đan, các loại màu sắc hỗn tạp, vốn đang chậm rãi biến thành cùng một loại màu sắc, này cũng là dấu hiệu đan thành. Nhưng chỉ trong chốc lát, đột nhiên lò đan bừng cháy, màu sắc kia lại mơ hồ xuất hiện thêm vô số biến hóa. Các loại màu sắc giống như nhiều hơn gấp đôi, mãnh liệt gấp đôi, vô số bảo quang xông vào lò đan, rung động ầm ầm…

Đây rõ ràng là dấu hiệu lò đan sắp nổ…

Trong lòng Phương Nguyên kinh hãi:

- Không tốt, dược tính của dị quả này quá mạnh mẽ rồi…

Hắn vốn thử qua dược tính của dị quả này, lại không dự đoán được, còn mạnh hơn cả tưởng tượng của mình. Dược tính của nó mạnh vốn là chuyện tốt, nhưng già néo đứt dây, vô số biến hóa xuất hiện, đã sắp giãy khỏi khống chế của hắn…

Dựa theo năng lực thôi diễn của Phương Nguyên, rất nhanh đã không đủ khả năng điều khiển loại biến hóa này.

Vì thế hắn không chút do dự, lập tức thi triển Thiên Diễn Thuật!

Trong lúc đó, thần niệm của hắn chuyển động, tựa hồ nhanh gấp trăm ngàn lần, trong đầu hiện ra vô số biến hóa, sau đó thôi diễn từng chút một, vừa khống chế hỏa hầu trong lò đan, vừa ra sức ổn định lò đan này…

Dần dần, trong lò đan bắt đầu có mùi đan hương kỳ dị tản ra.

Xung quanh tiểu viện, Phương Nguyên đã bố trí một đại trận nghiêm mật, phong bế tất cả khí tức. Nhưng đan hương này quá mức nồng nặc, vẫn để lộ ra ngoài một ít, đối với người tu hành, đan hương này không quá rõ ràng, hơn nữa còn xen lẫn các loại dược hương lúc nào cũng tràn ngập khắp Xích Thủy Đan Khê, rất khó nhận ra. Nhưng một vài tồn tại cổ lão dần dần thức tỉnh.

Gừ…

Toan Nghê vẫn nằm trong viện ngửi thấy đan hương, nhịn không được ngẩng đầu lên, nước miếng chảy dài nhìn vào trong phòng.

Trông bộ dáng của nó, dường như sắp không kiềm chế được điên cuồng, muốn vọt vào trong phòng.

Meo…

Vào lúc này, Bạch Miêu cúi đầu kêu một tiếng, Toan Nghê run rẩy, lập tức nằm úp xuống.

Bên ngoài Xích Thủy Đan Khê, bên cạnh hồ sâu chừng mười dặm, hàn sương vô tận, sâu thẳm khó nhìn. Lúc này sâu trong hàn đàm, bỗng nhiên xuất hiện hai ngọn đèn lồng, chậm rãi bơi tới mặt nước, giống như bên trong có một quái vật vô danh, bị đan hương hấp dẫn, vẻ mặt tham lam, muốn nhảy ra khỏi hàn đàm…

Meo…

Nhưng trong tiểu viện lại nhẹ nhàng vang lên tiếng mèo kêu.

Quái vật trong hàn đàm kia đang bơi nhanh lên mặt nước, chợt cứng người, chậm rãi lặn xuống …

Hết thảy đều giống như chưa từng phát sinh!

Chỉ có con Bạch Miêu kia chậm rãi đi lên, ngồi xổm ở cửa sổ, nhìn vào trong phòng.

Trong đan thất, Phương Nguyên ngồi ngay ngắn trước lò đan, toàn thân bốc lên thanh khí, mồ hôi ướt đẫm. Vô luận là Thiên Diễn Thuật hay pháp lực toàn thân khống chế lửa lò đan này đều đã đến cực hạn, khiến cả người hắn cứng ngắc như tượng đá!

Luyện xong lò đan này có vẻ còn vất vả hơn đấu pháp với cao thủ một trận.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trong lò đan, hỏa diễm bình phục, có bảo quang màu tím trong suốt lan tỏa.

Phương Nguyên ngồi thật lâu trước lò đan, mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

- Đây đến tột cùng là tiên đan hay ma đan…

Biểu tình hắn hơi phức tạp, suy nghĩ một vấn đề:

- Viên đan này có nên cho Quan Ngạo uống hay không?

Tới lúc này rồi, ngay cả hắn cũng không rõ ràng, nếu Quan Ngạo uống viên đan này sẽ có kết quả gì…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)