Đại Kiếp Chủ

Chương 685: Bên kia có phải là phương tiểu hữu?

Chương Trước Chương Tiếp

- Đã nói đến mức này rồi, vị đan sư trẻ tuổi này cũng quá không hiểu chuyện…

Phương Nguyên nói ra câu này, làm cho bầu không khí vừa mới tốt lên một chút lại lạnh xuống, nụ cười trên mặt đám đại đan sư trở nên cứng ngắc, mà vị Cầu Long Chân Nhân cũng nhíu mày, không nói gì. Lấy thân phận của hắn, hắn cười nói thì đại điện như được tắm gió xuân, nhưng nếu chau mày, cả đại điện trở nên âm trầm lạnh lẽo, cực kỳ ngột ngạt!

- Ha ha, Phương tiểu hữu đúng là vẫn trẻ tuổi, quá nhiệt huyết…

Một lúc sau, Cầu Long Chân Nhân cười cười, nói với Phương Nguyên.

Nghe những lời này, sắc mặt mọi người trở nên quái dị, nhìn về phía Phương Nguyên.

Cầu Long Chân Nhân nói câu này rất rõ ràng rồi…

Mà Phương Nguyên nghe được, hắn chỉ gật nhẹ đầu, sau đó bình tĩnh ngồi yên.

Mọi người xung quanh thấy vậy, trong lòng khó chịu, vị đan sư trẻ tuổi này nhận mình tuổi trẻ nhiệt huyết quá hay sao?

- Muốn tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

- Đúng vậy, đã cho hắn tên đan sư rồi, còn xin công đức cho hắn, xem như Cầu Long Chân Nhân đã hết lòng hết sức, hắn còn đỏi hỏi, chẳng phải sẽ chôn vùi tương lai, tự mình tìm đường chết sao?

- Ha ha, chỉ là tình cờ phát hiện ra rồi thay đổi đan phương mà thôi, vậy mà không muốn cho Cầu Long Chân Nhân mặt mũi?

- Chẳng trách chỉ là một tên tạp đan, không tự biết mình biết người gì cả…

Trong các loại bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên lại thay đổi lần nữa.

- Phương tiểu hữu, cuộc sống có lúc nắm lúc thả, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?

Đến lúc này, ngay cả Tử Tiêu động chủ cũng nhịn không được nhỏ giọng khuyên nhủ Phương Nguyên, đáy mắt có sự đồng tình, cho rằng con đường tu luyện của Phương Nguyên ngắn, không đi được xa, cũng may có con đường đan đạo này có chút ánh sáng, vì vậy mới nắm chặt không tha, lại không biết làm như vậy thì càng bất lợi cho mình, vì vậy mới cố ý chỉ cho hắn.

Nhưng Phương Nguyên nghe xong, chỉ quay đầu cười với Tử Tiêu động chủ, tỏ vẻ mình hiểu rõ ý hắn, sau đó đưa ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, nói.

- Vốn dĩ vãn bối có không nhiều, nếu thả mọi chuyện xuống, vậy thì còn lại thứ gì?

- Chuyện này…

Nghe xong lời của hắn, Tử Tiêu động chủ càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, thở dài một tiếng, không khuyên bảo nữa.

- Hừ!

Ngay cả Cầu Long Chân Nhân, các vị đại đan sư nghe xong cũng cảm thấy khó chịu.

Sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

Nhìn thấy sắc mặt Cầu Long Chân Nhân khó coi, Hứa chấp sự cau mày đi lại đây, cười nhẹ nói.

- Phương tiểu hữu, ngươi rất tự tin về đan đạo của mình, ta hiểu được, lúc ta còn trẻ, ta cũng giống như ngươi, nhưng tu hành thêm mấy năm, ngươi sẽ hiểu ra, làm người vẫn nên kiêm tốn một chút, con đường tu hành mới dễ đi…

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, cười nhẹ.

- Hơn nữa ngươi còn rất tự tin, có thể ghi tên vào ba vị trí đầu sao?

- Soạt…

Mọi người hiểu ý trong lời của Hứa chấp sự, trong lòng trở nên nặng nề.

Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Phương Nguyên bật cười, đứng lên nói.

- Cuộc thi này là do các vị tiền bối tổ chức, các vị muốn xếp ta ở hạng mấy là chuyện của các ngươi, còn có chấp nhận được hay không là chuyện của ta, nếu như không phong tặng ta thứ ta xứng đáng được nhận, còn muốn ta vui vẻ nhận lấy, vậy thì quá đáng quá rồi?

- Ngươi…

Hứa chấp sự nghe xong lời ấy, ánh mắt hơi lạnh lẽo.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Cầu Long Chân Nhân, xác nhận lại suy nghĩ của Cầu Long Chân Nhân, nói tiếp.

- Nếu ngươi cứng đầu như vậy, không chịu suy nghĩ đại cục, vậy ta không còn gì để nói, ngươi quay về đi, trong vòng ba ngày sẽ có kết quả, ngươi tự đến xem bảng là được!

- Được, ta chờ!

Phương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, dứt lời, hắn vung ống tay áo lên, tự xoay người đi ra khỏi điện.

Đi đến cửa điện, bỗng nhiên hắn xoay người, nói.

- Nhưng nếu vừa rồi, Bạch Sơn Quân vì tư thù mới bỏ viên đan dược của ta đi, vẫn có thể hiểu được, nhưng nếu như… Vì một số nguyên nhân khác mới cướp thứ nên thuộc về ta đi, trong lòng vãn bối sẽ không vui.

Lúc hắn nói ra những lời này rất nghiêm túc, các đan sư trong đại điện đều cảm thấy ngột ngạt.

Giống như hư không ngưng đọng lại…

Một lúc lâu sau, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, mà Phương Nguyên đã biến mất trước cửa điện.

Sắc mặt của mọi người trong điện trở nên khó coi, thật lâu sau không có người nói chuyện.

Nhưng không biết có bao nhiêu người nghĩ thầm trong lòng.

- Vị đan sư trẻ tuổi này quá ngông cuồng rồi, ngươi có vui hay không thì đáng giá mấy đồng tiền?

Mà những người vây xem ngoài điện thấy bóng lưng Phương Nguyên rời đi, trong lòng có cảm xúc phức tạp, thậm chí cảm thấy hoang đường, đều là đan sư, nhưng hắn không biết đưa đẩy, rõ ràng chuyện vừa rồi còn rất có lợi cho mình, cần gì phải khư khư cố chấp, vì chút danh tiếng trong cuộc thi nhỏ mà phá hủy hình tượng bản thân trong lòng Cầu Long Chân Nhân chứ?

Khiếu nại bắt người ta đánh giá lại lần nữa, nhưng nếu người ta đánh giá ngươi không được, vậy thì vẫn không được như ý muốn.

Nhưng là tiền đồ, vẫn bị hủy không thể nào thay đổi!

. . .

. . .

- Phương tiểu hữu. . .

Phương Nguyên mới vừa đi ra chưa được vài chục trượng, đã nghe sau lưng có tiếng gọi, hắn dừng lại, người gọi hắn là Tử Tiêu động chủ, hắn than thở, kéo Phương Nguyên ra bên cạnh, nhỏ giọng khuyên nhủ.

- Lão phu không xem ngươi như người ngoài, có vài lời từ tận đáy lòng muốn nói cho ngươi biết, trong giới tu hành, xưa đến nay không hề đơn giản, cho dù là phù đạo, trận đạo hay đan đạo, tất cả đều là hố sâu, bây giờ là cơ hội cho ngươi kết bạn với cao nhân, mở ra con đường cho tương lai, cần gì vì chuyện kia mà phá hỏng chứ?

Phương Nguyên thấy hắn đi ra theo mình, ngược lại có chút an ủi, lại thấy hắn nói chân thành, Phương Nguyên mỉm cười trả lời.

- Tiền bối nói rất có lý, vãn bối ghi nhớ trong lòng, nếu tương lai gặp được cao nhân có thể giúp ta, vãn vối sẽ thu lại tính khí…

Tử Tiêu động chủ nở nụ cười khổ.

- Cao nhân có thể giúp ngươi cũng ở trong đại điện, ngươi còn nói sau này cái gì?

Đang muốn tìm cách khuyên Phương Nguyên, bỗng nhiên trên đầu có tường vân bay đến, một ngọc liễn từ trên người bay xuống.

Sau đó, mọi người nghe được có người bẩm báo.

- Tuần Giám Sứ đại nhân đến đây...

Tất cả mọi người trong đại điện, bao gồm cả Cầu Long Chân Nhân đều vội vàng ra nghênh đón, những tu sĩ xem trò vui bên cạnh cũng tách ra, ngoài điện trở nên rộng rãi hơn nhiều.

Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy hộ trận trên không trung Xích Thủy Đan Khê đã mở ra, phía sau có rất nhiều người mặc áo bào trắng, ai cũng có khí chất không tầm thường, đứng hai bên trái phải, mà lúc này, Cầu Long Chân Nhân tự mình đi lên trước, tự mình mở mành ngọc liễn, một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím bước ra.

- Là Tuần Giám Sứ và mấy vị trận sư đến…

Tử Tiêu động chủ nhìn thấy những người này đến đây, cũng không nói tỉ mỉ với Phương Nguyên, hắn chỉ nói.

- Lần này chúng ta đến đây là để đón Tuần Giám Sứ, trao đổi những việc quan trọng, ngươi quay về đi, sau đó ta sẽ nói giúp chuyện này cho ngươi!

Đúng lúc này, Cầu Long Chân Nhân và các vị đan sư đón ngọc liễn kia, Hứa chấp sự liếc mắt thấy Phương Nguyên còn đứng bên cạnh cung điện, hắn không vui, đi đến gần nhìn Phương Nguyên, sắc mặt khó chịu.

- Vì sao ngươi vẫn còn ở đây, chẳng lẽ ngươi muốn nói chuyện này cho Tuần Giám Sứ? Nhanh quay về hạ viện đi…

Tử Tiêu động chủ lập tức cười nói.

- Là ta đưa Phương tiểu hữu ra đây nói chuyện, ngươi đừng trách hắn.

Hứa chấp sự nhìn về phía Tử Tiêu động chủ, hít một hơi, nói.

- Nguyễn Sư, trước đây chúng ta cũng có chút giao tình, ta vẫn luôn quan tâm đến mặt mũi của ngài, nhưng ta thật sự không thể không nói, người mà ngài giới thiệu cho ta, đúng thật là…

- Là cái gì?

Phương Nguyên nghe được ý trào phúng trong lời kia, hắn lạnh lùng nhìn Hứa chấp sự, trong lòng có sự tức giận bay lên.

Trong lòng Hứa chấp sự lạnh lẽo, nhìn thấy ánh mắt kia của Phương Nguyên, không nói thêm lời nào.

Trong lòng Phương Nguyên lạnh lẽo, chắp tay thi lễ với Tử Tiêu động chủ, sau đó quay người muốn đi về hạ viện.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng khẽ gọi vang lên từ sau lưng.

- Phương tiểu hữu phải không?

Phương Nguyên hơi ngẩn người, quay người nhìn qua.

Mà trong thượng viện này, các vị đại đan sư đã hoàn toàn yên tĩnh, mọi người ngây người không nói lời nào.

Người nói chuyện là vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh, sau khi hắn bước xuống ngọc liễn, muốn đi theo Cầu Long Chân Nhân vào đại điện, nhưng lúc vô tình quay đầu thấy Phương Nguyên, đôi mắt hắn sáng lên, thử gọi một tiếng.

Ngay khi Phương Nguyên nghiêng đầu, hắn cười ha ha to, nói.

- Đúng là ngươi, có vẻ lão phu không bị hoa mắt!

Hắn vừa nói vừa cười, đi về phía Phương Nguyên.

Tử Tiêu động chủ và Hứa chấp sự bên cạnh cảm thấy ngạc nhiên.

Vị này là nhân vật lớn trong Tiên Minh, mặc dù chỉ là Tuần Giám Sứ, nhưng có quan hệ với bên trên, lúc nào cũng có thể lên chức, vì thế hắn mới là người thống lĩnh cuộc thi đan đạo lớn, nhưng một nhân vật như vậy, sao lại quen biết Phương Nguyên?

Nhưng Phương Nguyên cũng ngẩn ngơ, vì hắn không nhận ra được vị Tuần Giám Sứ kia.

Nhưng thấy đối phương đi về phía hắn, đành chần chừ hỏi.

- Tiền bối biết ta?

Vị Tuần Giám Sứ kia cười ha ha, đi về phía Phương Nguyên, cười nói.

- Hơn một năm trước, ngươi dùng một kiếm chém bỏ biết bao nhiêu thiên kiêu, trêu chọc cho quỷ khóc thần gào, lúc đó bản tọa đứng bên ngoài bí cảnh nhìn thấy, sao không biết ngươi được?

Nhìn thấy sắc mặt Phương Nguyên khác lạ, vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh kia cười tươi, vỗ vai Phương Nguyên, nói.

- Thật không dám giấu diếm, sau chuyện đó, Thái Hư tiên sinh vẫn luôn muốn nhìn thấy ngươi, còn ra lệnh cho ta tìm ngươi khắp nơi, tiếc là ngươi nhân dịp đại loạn biến mất sạch sẽ, làm cho ta phải bôn ba tìm kiếm mấy ngày liền, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây, xem như đã có kết quả để báo cáo với tôn thượng rồi!

- Một kiếm chém thiên kiêu?

Phương Nguyên giật mình, cuối cùng cũng biết vị Tuần Giám Sứ này gặp mình ở đâu rồi, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.

Mà ở bên cạnh, Hứa chấp sự và Cầu Long Chân Nhân nghe được những lời này, trực tiếp choáng váng…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)