Lúc nói ra câu nói kia, Phương Nguyên không che giấu sự chán ghét ở đáy mắt mình.
Đúng là hắn không thích Bạch Sơn Quân.
Quan trọng nhất là, từ lúc đầu, hắn không tin Bạch Sơn Quân không nhận ra tác dụng của viên đan dược của mình, hắn chỉ luyện một viên tứ chuyển thành ngũ chuyển mà thôi, không phải trực tiếp luyện ra một viên Thần Đan hay Tiên Đan, nếu người như Bạch Sơn Quân, đã trở thành đan sư từ lâu, chẳng lẽ thành phần trong một viên đan dược ngũ chuyển thế nào, dược tính ra sao cũng không hiểu được hay sao?
Bạch Sơn Quân chất vấn hắn vì sao lại luyện ra loại đan dược người ta không hiểu, lại lộ ra sự chột dạ của bản thân…
Cho dù mấy người Hứa chấp sự, vì thấy một viên đan dược tứ chuyển biến thành một viên đan dược ngũ chuyển nên cảm thấy kỳ quái, không biết có phải mình đã thêm linh dược khác vào bên trong không, cũng không biết đây có phải chỉ là một viên ngụy đan không nên mới do dự, không dám kết luận, điều này không có nghĩa bọn họ không hiểu chất lượng của viên đan dược này!
Vì vậy, Bạch Sơn Quân loại bỏ đan dược của hắn chỉ có hai nguyên nhân.
Một là công báo tư thù, hai là hắn có tiếng không có miếng, có tên đan sư, nhưng không có năng lực đan sư.
Cho dù là loại nào, Phương Nguyên cũng không nhịn nổi hắn!
Nếu tính ra, người phía sau càng đáng ghét hơn, rõ ràng không có bản lĩnh, lại dựa vào âm mưu lấy được danh vọng đại đan sư, còn muốn bò đến vị trí chủ khảo mà không biết ngượng, quyết định sự sống chết của người khác, đó là cái thứ gì?
Nếu Phương Nguyên không có bản lĩnh tìm đến thượng viện Xích Thủy Đan Khê để đòi công bằng, vậy thì kết quả của chuyện này sẽ thế nào?
Cánh cửa đan đạo của hắn sẽ đóng lại vĩnh viễn!
Vì vậy Phương Nguyên rất nghiêm túc, không định bỏ qua chuyện này.
Nhưng có mấy lời, hắn không thể nói thẳng ra, chỉ cần gợi ý cho người khác hiểu là đủ rồi.
Còn chuyện còn lại, còn phải xem Xích Thủy Đan Khê xử lý thế nào!
Bên trong lẫn bên ngoài điện, mọi người trầm mặc.
Cầu Long Chân Nhân và mấy vị đại đan sư khác nghe xong những lời này cũng không mở miệng ngay, chỉ là trao đổi với nhau một ánh mắt.
Việc này phức tạp, một lời khó giải quyết, bọn họ cũng không phát biểu ý kiến ngay được, chỉ có thể yên lặng nhìn biến cố.
- Hứa Nam Giang, cuộc thi đan đạo nhỏ này là do ngươi quản lý, ngươi cảm thấy nên xử lý chuyện này thế nào?
Cầu Long Chân Nhân trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nhìn Hứa chấp sự, cười nhẹ nói.
Hình như Hứa chấp sự cũng không ngờ rằng Cầu Long Chân Nhân sẽ hỏi mình, hắn trầm ngâm một lúc, chậm rãi nhìn về phía Bạch Sơn Quân.
- Cho dù là cuộc thi lớn hay nhỏ, đều phải theo đuổi cực hạn đan đạo, lần này, dù Phương tiểu hữu luyện ra đan dược ngũ chuyển, gần như không còn ở trong phạm vi cuộc thi nữa, nhưng ngươi thân là đại đan sư thượng viên Xích Thủy Đan Khê, ít nhất cũng có năng lực luyện chế bảo đan cửu chuyển, một viên tử đan kia dù có hiếm thấy, ngay cả ta và các vị đan sư khác cũng không dám kết luận ngay, nhưng nó cũng chỉ là một viên bảo đan ngũ chuyển mà thôi, có phải là phế đan hay không, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được hay sao?
Nói đến đây, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng Bạch Sơn Quân.
- Lúc trước ngươi nói, nhìn viên đan dược này giống với một viên tàn đan, vì thế nên không suy nghĩ nhiều, trực tiếp loại bỏ nó, vậy ta cũng phải hỏi thật ngươi một câu, Bạch lão tiền bối…
Tiếng nói của Hứa chấp sự hơi trầm xuống.
- Ngươi nhìn không ra thật hay là vì thù riêng mới bỏ đan dược này?
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không có chút tiếng động.
Hứa chấp sự nổi giận nói lên, lời nói kịch liệt, nhắm thẳng vào vấn đề, làm cho Bạch Sơn Quân cực kỳ lúng túng.
Nếu Bạch Sơn Quân nhận mình không nhìn ra, vậy thì tỏ vẻ danh hào đại đan sư của hắn thật ra nhờ quan hệ mới có được.
Còn thừa nhận mình vì thù riêng, vậy thì hắn đã phạm vào sai lầm lớn rồi?
Hắn, nên chọn cái nào?
Ai cũng không biết, chuyện lại đi đến bước này, đôi môi Bạch Sơn Quân run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy ánh mắt xung quanh, hắn cảm giác đầu óc choáng váng, khó chịu trong ngực, mặt mũi cả đời của hắn mất hết, bây giờ bị người ta dùng ánh mắt kia nhìn, giống như bị lột sạch trước mắt mọi người, Bạch Sơn Quân phun ra một ngụm máu tươi...
Người xung quanh nhìn thấy, lập tức tránh xa hắn ra, cau mày nhìn lại.
Mà Hứa chấp sự nhìn hắn, lạnh lùng nói.
- Ngươi thân là đại đan sư, vì thù riêng của mình phạm sai lầm lớn, Xích Thủy Đan Khê không giữ ngươi được, giao lệnh bài thượng viên ra, tự mình đi đi, ta cho ngươi nửa canh giờ để thu dọn đồ đạc…
- Trời ơi, trực tiếp trục xuất khỏi Xích Thủy Đan Khê sao?
Bên trong lẫn bên ngoài điện, đám tu sĩ nghe xong, nhịn không được âm thầm hô lên.
Lúc đầu còn nghĩ rằng sẽ trục xuất Bạch lão vào hạ viện, lấy công chuộc tội, không ngờ lại trực tiếp khai trừ.
Nhưng cũng hiểu được, thật ra Hứa chấp sự vẫn đang bảo vệ danh tiếng cho Bạch Sơn Quân, hắn dùng lý do Bạch Sơn Quân vì lòng riêng để bảo vệ danh tiếng đại đan sư, nếu không, lỡ may điều tra ra Bạch Sơn Quân không có trình độ đan đạo, không xứng với cái tên đại danh sư, đó mới hoàn toàn phá hủy Bạch Sơn Quân!
Mà lúc này, Hứa chấp sự quay đầu lại, nhìn về hai vị đan sư họ Bác và họ Huống, bọn họ đều là người phụ trách việc sàng lọc đan dược cùng với Bạch Sơn Quân, trầm giọng nói.
- Còn hai người các ngươi, lúc Bạch Sơn Quân giám đan, nếu các ngươi cầm lên nhìn một chút, cũng không có chuyện thế này xảy ra, các ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, đến hạ viện rèn luyện mấy năm đi.
Đan sư họ Huống và họ Bác nghe xong, sắc mặt thay đổi, nhìn nhau nhưng không nói gì.
Lúc đầu bọn họ sơ ý, lúc Bạch Sơn Quân loại bỏ đan dược có vẻ rất tự tin, bọn họ nghĩ với tư lịch và ánh mắt của hắn, có lẽ không sai lầm, nên không ngăn cản, bây giờ có kết quả như thế, còn nói được gì?
Mà lúc Hứa chấp sự nói ra những lời này thì rất lạnh lùng, không có chỗ thỏa hiệp.