“Ở trong tiên môn đáng ra nên tập trung tu hành cho tốt, cớ sao lại phải tốn thời gian vào những việc vô bổ như thế này?
Sau khi trở về phòng, trong lòng Phương Nguyên tràn đầy sự bất đắc dĩ, không biết nói gì. Hắn chậm rãi uống một chén trà, loại bỏ hết những ý niệm này ra khỏi đầu.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn lại vùi đầu vào tu luyện pháp thuật. Hắn rót pháp lực vào ngọc giản khiến cho từ ngọc giản bay ra nhiều chữ nhỏ màu vàng, lít nha lít nhít bay lơ lửng trong không khí.
Đây là pháp môn và bí quyết tu hành Ngự Hỏa Thuật, từng câu từng chữ đều rõ ràng dễ hiểu. Phương Nguyên bắt đầu cẩn thận đọc từng chữ một. Ngự Hỏa Thuật rất đơn giản, hắn có thể nghĩ thông suốt mọi thứ mà không cần dùng Thiên Diễn Chi Thuật. Việc còn lại chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được. Nói cách khác là việc tu luyện pháp thuật cũng giống hệt tu luyện kiếm đạo. Việc này không yêu cầu ngộ tính quá cao mà chỉ cần không ngừng luyện tập. Ở một góc độ nào đó, có thể coi pháp thuật giống như một thanh kiếm vô hình, luyện tập càng nhiều thì càng nhuần nhuyễn. Đương nhiên, uy lực của pháp thuật có quan hệ rất lớn với tu vi của bản thân.
Tu vi càng cao thì uy lực càng mạnh. Người khác đều bắt đầu luyện tập những pháp thuật cấp thấp này từ lúc còn Luyện Khí tầng một, vừa làm quen, vừa thông qua vận chuyển ma pháp để luyện khả năng khống chế của mình. Phương Nguyên bây giờ mới tu luyện có thể coi là hơi trễ. Luyện Khí tầng ba mới bắt đầu luyện pháp thuật giống như toàn thân tràn ngập sức lực nhưng lại không thể nào khống chế để phát huy ra được trên thực tế.
“Minh tư tụ hỏa, lực chuyển huyền trần, tam dương tề tụ…
Trong lòng của hắn âm thần nhớ lại pháp môn tu luyện, điều khiến pháp lực di chuyển trong kinh mạch rồi xòe năm ngón tay. Bùm! Bùm! Hai tiếng nổ nhỏ vang lên, từ năm ngón tay của Phương Nguyên bắn ra mấy tia lửa rồi vụt tắt trong chớp mắt.
“Khả năng khống chế pháp lực của ta còn hơi yếu…
Phương Nguyên ngẫm nghĩ nguyên do, sau đó lại thử một lần nữa. Đến ngày thứ ba, Phương Nguyên đã tương đối thuần thục trong việc vận chuyển pháp môn của Ngự Hỏa Thuật, không cần phải nhìn vào ngọc giản cũng nhớ được cách tu luyện.
Thế là hắn đi đến Tàng Kinh điện, một là muốn trả lại ngọc giản này, hai là muốn mượn một ngọc giản pháp thuật khác.
Mặc dù mỗi loại pháp thuật đều có đặc điểm riêng nhưng vẫn có giá trị tham khảo để đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Tàng Kinh điện rất yên tĩnh, hiển nhiên là không còn nhiều đệ tử muốn mượn bí điển bởi tất cả đều đã học qua các tài liệu này rồi.
Nhưng Phương Nguyên không ngờ rằng khi hắn đưa danh phù để mượn Ngự Phong thuật thì sắc mặt đệ tử trông coi lại biến đổi, sau khi nhìn chằm chằm hắn một hồi thì nói:
“Không có.
Phương Nguyên nghe được mà không hiểu:
“Tại sao không có?
“Không có tất nhiên là bởi vì có người đã mượn mất rồi! Vị đệ tử này uể oải, giải thích với vẻ không kiên nhẫn. Phương Nguyên ngẩn người, nói:
“Vậy mấy loại pháp thuật sơ giai khác thì sao?
“Tất cả đều không có.
Đệ tử kia nói luôn mà không cần nghĩ ngợi, cảm giác như hắn đang ngầm đuổi Phương Nguyên đi.
Trực giác của Phương Nguyên khiến hắn cảm nhận được thái độ của người này khác một trời một vực so với hôm qua, trong lòng hắn cũng hơi đoán được nguyên do nên hơi trầm mặc.
“Ngươi nên trở về đi, đừng làm ảnh hưởng tới các sư huynh đệ khác.
Mặt của đệ tử kia không đổi sắc, thậm chí còn hơi khiêu khích Phương Nguyên:
“Nếu ngươi không phục có thể đi tố cáo ta với chấp sự.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, quay người đi ra khỏi điện.
Sau khi đi dạo ở trong rừng trúc một lúc, hắn dứt khoát đi đến mấy nơi khác của Tiểu Trúc phong: Linh Thiện đường, Phù Chiếu điện, Linh Đan phường. Rất nhanh, hắn đã hiểu được tình cảnh hiện giờ của mình. Các đệ tử tạp dịch ở Linh Thiện đường vốn dĩ gặp đệ tử tiên môn nào đều tỏ thái độ cung kính nhưng khi thấy Phương Nguyên thì quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cái mặt thì vênh lên, thậm chí đưa đồ ăn cho Phương Nguyên còn không bằng một nửa suất bình thường của đệ tử khác, hơn nữa đồ ăn không hẩm thì thiu. Còn tại Phù Chiếu đường, các nhiệm vụ dễ dàng đều bị ai đó lấy mất, chỉ để sót lại những nhiệm vụ mà ngay cả đệ tử nội môn cũng không dám nhận. Đệ tử phụ trách còn cười lạnh với hắn:
“Nếu ngươi muốn làm nhiệm vụ thì nhận mấy cái này đi!
Về phần Linh Đan phường, thông thường các đệ tử tiên môn có tiền có thể đến đây dùng linh thạch để mua đan dược phụ trợ tu hành.
Thế nhưng khi vừa thấy bóng dáng của Phương Nguyên, một vị đệ tử tiên môn dù khiếp sợ đến run cầm cập nhưng vẫn lấy ra mấy viên đan dược cặn bã bày trước mặt hắn, nói rằng nếu Phương Nguyên muốn mua đan dược thì chỉ có mấy thứ này.
“Tiền của ta đâu có ít so với người khác, tại sao chỉ có thể đổi được mấy cái thứ cũ nát này?
Phương Nguyên nghiêm mặt nhìn vị đệ tử này. Vị đệ tử này bị dọa đến sợ phát khóc, nhỏ giọng cầu khẩn nói:
“Vị sư huynh này, đừng làm ta khó xử, ta cũng không có cách nào cả.
Tất cả là bởi vì ngươi chọc phải người không nên dây vào, làm liên lụy đến ta cũng gặp xui xẻo.
Ta van ngươi, sau khi giải quyết xong mọi việc thì hãy quay lại, còn bây giờ thì đi ra đi!
Phương Nguyên hít sâu một hơi, không nói thêm lời nào, quay người đi ra khỏi cửa.
“Thanh Phong Thi Xã quả nhiên không chịu bỏ qua cho ta.
Ta đã nói rõ ràng như thế mà bọn họ vẫn dám ra tay sao?
Những thủ đoạn này mặc dù đều là tiểu xảo nhưng khiến hắn cực kì khó chịu, nghĩ rằng bản thân mình nên phản kích. Hắn nghĩ ngợi một lúc thì đi về hướng Linh Dược giám. Hắn và quả ớt nhỏ đã lâu không gặp nhưng nàng cũng không lạnh nhạt với hắn. Nghe xong dụng ý đến của Phương Nguyên, nàng cười ngặt nghẽo:
“Hóa ra ngươi cũng gặp phải rắc rối trong tiên môn à? Ha ha, cái này không thấm vào đâu, về sau ngươi sẽ còn gặp những thứ lợi hại hơn nhiều!
“Ta cũng nghe nói rằng ả Ngô Thanh kia là một đệ tử của một gia tộc tu hành nhỏ, thiên tư coi như không tệ nhưng tính tình thì càn rỡ vô cùng.
Mấy đệ tử của tiểu thế gia phần lớn đều như thế, không chen vào nổi vòng tròn thượng lưu nhưng lại khinh thường vòng tròn của những người dưới thấp. Điều đó tạo nên cho bọn họ sự kiêu ngạo quái dại.
Nếu nàng cho ngươi cơ hội để cúi đầu mà ngươi không theo nghĩa là ngươi đắc tội nàng, do đó nàng chèn ép ngươi là điều bình thường.
Thế nào, có cần ta nói giúp không?
“Những gì sư tỷ nói ta đã rõ, nhưng tỷ không cần đi nói giúp ta, chỉ cần giúp ta một việc nhỏ là được.
Phương Nguyên bình tĩnh nói, thái độ cực kì kiên định.
“Ngươi thực sự muốn lãng phí thời gian với loại người này?
Quả ớt nhỏ lắc đầu, cười nói:
“Bây giờ ngươi lấy cái gì để đấu với người ta? Bối cảnh của nàng nếu đặt trong tổng thể tiên môn thì không là cái gì nhưng so với mấy con mèo con ở Tiểu Trúc phong thì đã có thể coi là đặc biệt.
Nếu ngươi đấu cùng nàng thì chắc chắn sẽ chịu thiệt, chẳng lẽ ngươi lại đi mách chấp sự? Ta có thể khẳng định rằng nếu ngươi làm như vậy thì sẽ rất mất mặt, thanh danh cũng sẽ bị hủy hoại.
“Đệ sẽ không làm thế, nàng có thủ đoạn để cô lập đệ thì đệ cũng có thủ đoạn để đối phó nàng.
Phương Nguyên nói với giọng lạnh nhạt, giống như không coi trọng chuyện này một chút nào. Quả ớt nhỏ thởi dài:
“Nể tình ngươi giúp ta tăng cường năng lực đánh cờ không ít, những gì ngươi nói ta sẽ đáp ứng.
Trước kia ta không truyền pháp thuật tiên môn cho ngươi bởi vì ngươi chỉ là tạp dịch không có tư cách học. Bây giờ ngươi đã là đệ tử tiên môn, ta có truyền cho ngươi thì cũng không tính là trái với quy củ.
Mà nếu có trái thì cũng không có ai dám gây sự với ta, lấy ngươi chịu tội thay là được!
Phương Nguyên gật đầu đồng ý. Lúc sau khi hắn đi ra khỏi chỗ của Lăng Hồng Ba thì đã cầm thêm vài quyển tâm quyết pháp thuật. Lúc về tới lầu nhỏ của mình, trong lòng hắn thầm nghĩ:
“Những người kia chẳng lẽ nghĩ rằng nếu ta bị cô lập thì sẽ không sống nổi trong tiên môn? Thật là quá ngây thơ. Ở trong tiên môn, chỉ có thực lực mới là quan trọng.
Mà thực lực chân chính không thể dựa vào một đám heo mà tạo ra được!
Nghĩ như vậy, hào khí trong lòng hắn cũng tăng cao:
“Trước đó ta đã đe dọa sẽ trả thù nhưng bọn họ vẫn dám chèn ép ta, phải chăng là vì không để vào mắt sự trả thù của ta? Thế thì ta sẽ cho các ngươi sáng mắt ra xem ta trả thù như thế nào!
Lúc nghĩ đến vấn đề này, trong tâm hắn lạnh lùng, vận chuyển pháp lực bộc phát tạo ra một đám lửa ở tay. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt kiên nghị của hắn, khiến cho khí chất của hắn trông cực kì phóng khoáng.
Nhưng Phương Nguyên không ngờ rằng chỉ một thoáng mất tập trung đã khiến ngọn lửa mất khống chế, nổ bùm, ánh lửa cao mấy thước, sáng chói đến dọa người khiến hắn cực kì kinh hãi, vội ném ngọn lửa ra ngoài cửa sổ.
“Đùng!
Ngọn lửa bị ném trúng vào cửa sổ nhà kế bên, nổ to.
“A!
Phương Nguyên không để ý cái gì nữa, vội vàng vươn đầu ra ngoài kêu to:
“Thật sự xin lỗi…
Lời của hắn còn chưa dứt thì đã ngây người. Cửa sổ nhà bên bị thiêu rụi để lộ ra cảnh sắc bên trong, đó là một cô gái xinh đẹp đang thay quần áo, đã cởi ra khá nhiều. Lúc này nàng đang ngơ ngác ôm ngực, làn da trắng nõn lộ ra làm người nhìn phải choáng váng.
“Trời ạ…
Phương Nguyên sững người một lúc, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, bỗng nhiên hắn ý thức được rằng mình gây ra phiên toái lớn rồi. Đột nhiên nảy ra cách cứu vãn, hắn vội vàng khua khua tay trên trời, làm bộ đang lục lọi cái gì đó:
“Hình như pháp lực của ta vận chuyển quá mạnh nên bỗng nhiên không nhìn thấy cái gì cả…