Đại Kiếp Chủ

Chương 679: Nghiệm đan đi! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi chỉ liếc mắt nhìn mà không đo lường tác dụng của đan dược sao?

Hứa chấp sự giật mình, nhìn về phía Bạch Sơn Quân.

Bạch Sơn Quân lập tức nở nụ cười lạnh, nói.

- Tiểu nhi ngu ngốc, ngươi nghĩ mỗi viên đan dược đều phải đo lường hiệu quả sao? Chỉ có lúc đan phẩm không tốt, do dự không biết nên làm thế nào mới phải đo lường, kiểm tra, còn viên đan dược của ngươi, chỉ cần nhìn qua thôi đã thấy thô ráp, đứa trẻ ba tuổi cũng luyện ra hơn ngươi, lão phu làm gì có thời gian đi ngồi đo tác dụng?

Càng nói càng uất ức, hắn nhìn mọi người xung quanh, nói.

- Các ngươi đừng có dùng ánh mắt kia nhìn lão phu, lão phu luyện đan cả đời, số đan dược ta luyện ra còn nhiều hơn các ngươi nhìn thấy, lẽ nào ta còn nhìn nhầm, đổ oan cho hắn?

Mọi người xung quanh đều yên lặng, lúc này bọn họ không biết nên nói gì mới đúng.

Mà Phương Nguyên thì lại chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nói.

- Ngươi luyện đan dược dùng để xem, chứ không phải để ăn?

Bạch Sơn Quân tức giận đến thay đổi sắc mặt, một lúc sau mới lạnh lùng nói.

- Nếu ngươi luyện ra đan dược tốt, vậy thì hoa văn, khí tức, màu sắc sẽ giống với đan phương, đan phẩm càng tốt thì càng giống với miêu tả trên đan phương, mà viên đan dược của ngươi lại khác xa, lẽ nào ngươi nghĩ mình còn lợi hại hơn cả đan phương cổ nhân để lại, không dựa theo đan phương cũng có thể luyện ra đan dược?

Nói xong những lời này, có không ít người đồng ý, âm thầm gật đầu.

Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, rất chăm chú hỏi.

- Ai nói đan phương là không thể thay đổi?

Mấy câu này nói ra cực kỳ nghiêm túc, làm cho mọi người xung quanh ngẩn ngơ.

Nhưng rất nhanh, một đám bàn tán xì xào vang lên.

Vốn dĩ những lời này của Phương Nguyên thật sự rất ngông cuồng, cũng là một chuyện cười lớn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, biểu hiện của hắn quá bình tĩnh, lời nói nghiêm túc, làm người khác không dám cười.

- Nói những lời đó thì được gì, tìm viên đan dược kia về đây nghiệm lại là được.

Đúng lúc này, cô nương áo đỏ đứng dựa vào cửa lạnh lùng cười, nhàn nhạt mở miệng.

- Chuyện đã đến mức này, cho dù đan phẩm của hắn kém thật, ít nhất cũng bắt hắn thua tâm phục khẩu phục chứ…

- Đúng vậy, nghiệm đan lần nữa là được…

- Tìm viên đan dược kia ra…

- Nếu không cho hắn luyện thêm lò nữa cũng được…

Trong phút chốc, người xung quanh ồn ào lên, đương nhiên chê chuyện không đủ lớn...

Lúc này Hứa chấp sự đã giận tái mặt, quay đầu hỏi tiểu đồng bên cạnh.

- Đám phế đan kia ở đâu?

Tiểu đồng ở bên người vội vàng nói.

- Đang ở sau núi chờ tiêu hủy…

Hứa chấp sự cắn răng một cái.

- Giữ lại toàn bộ, tìm viên đan dược kia về.

Sắc mặt của tiểu đồng hơi do dự.

- Những đan dược kia đã đổ vào nhau, mắt cá hỗn tạp…

Hứa chấp sự còn chưa nổi giận, Phương Nguyên đã nói.

- Đi đi, làm theo lời giải thích của bọn họ, viên đan dược của ta rất dễ nhận ra!

Lúc này tiểu đồng mặt nhăn như mướp đắng, kéo theo mấy người khác nữa đi về phía sau núi.

Để tránh bọn họ gian dối, có mấy lão đan sư cũng đi theo.

Người xung quanh không muốn rời đi, ngược lại có càng nhiều người tụ tập đến đây, Hứa chấp sự thấy cảnh tượng này, trong lòng thở dài nặng nề, biết chuyện này đã làm lớn lên, nếu không có kết quả cụ thể, mà truyền ra bên ngoài, không biết sẽ bị người khác nói thành thế nào nữa, đáng lẽ, từ lúc đầu hắn không nên đồng ý với Phương Nguyên điều tra chuyện này.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng rất bất đắc dĩ, khí cơ trên người Phương Nguyên làm hắn phải hoảng sợ từ tận đáy lòng, giống như có trực giác nói cho hắn, phải nghe lời người này nói, sẽ không sẽ có hậu quả lớn…

Hứa quản sự là người có thất khiếu linh lung, lăn lộn bò được đến vị trí này, dựa cả vào trực giác.

Bây giờ, hắn chỉ mong trực giác của mình không sai lầm.

- Tìm ra rồi…

Còn may, tìm không mất thời gian bao lâu, đã nghe bên ngoài điện vang lên một tiếng kêu hưng phấn, sau đó tiểu đồng cầm một viên đan dược nhỏ chạy vào, cười nói.

- Cũng may là dễ phân biệt, tìm ra nó từ trong đám đan dược khác…

Nói xong, hắn đưa đến trước mặt Phương Nguyên và Bạch Sơn Quân, hưng phấn hỏi.

- Là viên đan dược này sao?

Bạch Sơn Quân nhìn, cười gằn một tiếng, nói.

- Đan dược thô ráp như vậy, còn ai có thể luyện ra được?

Phương Nguyên cũng phân biệt ra khí tức của viên đan dược này đúng là do hắn luyện ra, sắc mặt hắn hơi thả lỏng.

Phương Nguyên phất tay áo, lạnh lùng nói.

- Đừng nói nhảm, nghiệm đan đi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)