- Bạch Sơn Quân, không phải trong quãng thời gian trước có tranh chấp với vị họ Phương này…
Vừa nghe đến tên Bạch Sơn Quân, mọi người xung quanh nhịn không được kinh hãi.
Nửa tháng trước, có một chuyện xảy ra trong hạ viện Xích Thủy Đan Khê, đến bây giờ vẫn còn nhiều nhắc đến, ai cũng biết vị lão đan sư Bạch Sơn Quân đi đến hạ viện tìm người ta phiền phức, lại bị tu sĩ tạp đan họ Phương quát một tiếng “Cút, hắn sợ hãi dẫn theo chiến sủng quay về thượng viện, trong lòng rất căm hận, ồn ào muốn Hứa chấp sự đuổi tu sĩ họ Phương đi.
Nhưng sau đó, Hứa chấp sự dìm chuyện này xuống, Bạch Sơn Quân đành phải bỏ qua, mọi người cũng xem đây là một trò cười để mua vui, mà trong chuyện đó Bạch Sơn Quân mất hết mặt mũi, còn nói chuyện này chưa kết thúc trước mặt mọi người.
Mà bây giờ đan dược của tu sĩ họ Phương lại trực tiếp bị loại bỏ, là do Bạch Sơn Quân loại bỏ, chẳng lẽ…
- Gọi Bạch Sơn Quân đến đây!
Sắc mặt Hứa chấp sự trở nên nghiêm túc, hắn trầm ngâm một lúc rồi quát lên.
Các vị đan sư trong thượng viên cũng thay đổi sắc mặt, mong là chuyện này không phải do Bạch Sơn Quân dở trò. Khảo hạch đan đạo, chuyện này quan trọng biết bao nhiêu, đặc biệt là lần cuối cùng trước kiếp nạn trong truyền thuyết, quyết định một người có tư cách tham gia đại khảo đan đạo hay không, nếu như có vấn đề, ai cũng không chịu nổi trách nhiệm…
Mà Phương Nguyên, hắn vẫn bình tĩnh ngồi đợi trên ghế thái sư.
Cô nương Lý Hồng Kiều áo đỏ kia, chẳng biết từ lúc nào đã đi vào đã đi vào trong Xích Thủy Đan Khê, nàng dựa vào cánh cửa, sắc mặt kiêu căng, nhưng đáy mắt không giấu nổi sự tò mò, rõ ràng rất hứng thú với chuyện này…
- Không biết lão phu đang bận rộn sao, gọi ta đến đây làm gì?
Trong lúc mọi người đang suy đoán, ngoài điện vang lên tiếng ồn ào bất mãn, mọi người biết là Bạch Sơn Quân đến đây, những tu sĩ đang chen lấn nhường ra một con đường. Bạch Sơn Quân chắp hai tay sau lưng, đi vào trong đại điện, hắn nhìn thấy Phương Nguyên ngồi trên ghế thái sư, mà đám người đan sư lại đứng bên cạnh, hơi nhướng mày.
- Hứa Nam Giang, ngươi tìm ta làm gì?
Bạch Sơn Quân nhìn thấy Phương Nguyên, lập tức cảm thấy bất mãn, nhưng không nói chuyện với hắn, chỉ nhìn về phía Hứa chấp sự.
Hứa chấp sự lạnh lùng nhìn Bạch Sơn Quân, không nói nhảm, hắn trầm giọng nói thẳng.
- Bạch lão, ta hỏi ngươi, trận thứ bảy của viện số ba chữ Giáp có một đám đan dược đưa vào phong tồn, người đánh giá đầu tiên có phải là ngươi không?
Bạch Sơn Quân nghe xong, cười gằn một tiếng, nói.
- Chính là lão phu và Huống huynh, Bác huynh giám đan, làm sao vậy?
Hứa chấp sự nghe xong những lời ấy, kêu tiểu đồng gọi hai người kia đi qua.
Sau đó hắn nhìn về phía Bạch Sơn Quân, chỉ vào Phương Nguyên nói.
- Vì sao trực tiếp loại bỏ đan dược của Phương tiểu hữu?
Đến lúc này Bạch Sơn Quân mới nhìn Phương Nguyên một chút, hình như cảm thấy buồn cười, hắn ngạo nghễ nói.
- Ta còn tưởng chuyện gì, chuyện này mà cũng phải mời lão phu đến đây hỏi sao? Ha ha, vì sao loại bỏ đan dược, là vì đan phẩm quá kém, trực tiếp loại đi chứ là cái gì?
Nghe được lời ấy, bên ngoài lẫn bên trong điện đều nghị luận.
Không ngờ Bạch Sơn Quân lại chủ động thừa nhận chuyện này.
Mà sau khi Phương Nguyên nghe những lời đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Sơn Quân, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào.
Hứa chấp sự nhíu mày, nói.
- Lần đầu tiên sàng lọc đã loại bỏ đan dược, thường thường, nếu không hoàn thành trong thời gian quy định thì sẽ biến thành phế đan, hay nó chỉ là tàn đan thiếu hụt, hơn nữa, cho dù là ai, cũng không thể tự ý quyết định, phải ba người cùng nhau thảo luận, hai vị đan sư kia có đồng ý chuyện này không?
- Hứa Nam Giang, lời đó của ngươi là có ý gì?
Bạch Sơn Quân nghe nói lời ấy, trên mặt đỏ bừng, gầm lên.
- Ngươi đang nghi ngờ lão phu sao?
Khuôn mặt của Hứa chấp sự vẫn bình tĩnh, không nói gì, cũng không phủ nhận.
Bạch Sơn Quân tức điên, hắn nhìn về phía Phương Nguyên ngồi trên ghế thái sư, quát lạnh.
- Tiểu nhi ngông cuồng, nói vậy là ngươi rớt bảng, không phục nên muốn tìm lão phu chất vấn?
Nói xong, hắn phất tay áo.
- Vậy thì lão phu nói thẳng cho ngươi biết, đúng là lão phu rất chán ghét ngươi, nhưng không đến mức làm khó ngươi trên con đường đan đạo, loại bỏ đan dược của ngươi, là vì dược phẩm của nó quá kém, không có chút hoa văn, màu cũng ngả sang màu tím, đúng là phế đan, không luyện bằng đứa trẻ ba tuổi mà cũng không ngại chạy đến đây hỏi?
Người ngoài điện thấy thái độ của Bạch Sơn Quân như vậy, hơi ngẩn người.
Nghĩ thầm nếu Bạch Sơn Quân gian dối, sao có thể dùng thái độ đó nói chuyện?
Mặc dù ông già này thích tự cao tự đại, nhưng không giống người thích giở trò lừa bịp.
Bọn họ mơ hồ, ánh mắt nghi ngờ chuyển dần qua trên người Phương Nguyên…
Mà lúc này, Phương Nguyên vẫn ngồi yên, nghe xong những lời kia của Bạch Sơn Quân, cười lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, hai vị đan sư phụ trách sàng lọc đan dược với Bạch Sơn Quân cũng đến, Hứa chấp sự hỏi bọn họ.
- Lúc Bạch lão bỏ viên đan dược kia đi, hai người các ngươi có thảo luận không?
Hai vị đan sư kia nghe xong lời đó, sắc mặt do dự, một người trong đó là Huống đan sư, nói.
- Lúc đám đan dược kia được đưa đến, ba người chúng ta phụ trách sàn lọc, Bạch Sơn Quân tiền bối lấy viên đan dược đó ra đầu tiên, sau đó nói trên đó không có long văn, màu sắc khác thường, đúng là phế đan, vì vậy hai người chúng ta chỉ liếc nhìn qua rồi bỏ vào trong đám phế đan…
Người xung quanh tinh tế ngẫm nghĩ những lời đó, sắc mặt trở nên phức tạp.
Một vị đan sư khác nhìn Phương Nguyên, rõ ràng hắn cũng liên quan đến chuyện này, nhíu mày bổ sung.
- Nhưng viên đan dược kia đúng là giống với lời của hắn, khác xa so với Thái Hóa Thượng Thanh Đan, vì vậy chúng ta cũng không ngăn cản!
- Hừ!
Bạch Sơn Quân nghe xong lời nói này, cười lạnh một tiếng, hắn ngạo nghễ nhìn về phía Phương Nguyên.
Ở bên ngoài đại điện, sắc mặt những người khác cũng trở nên phức tạp.
Ngay cả Hứa chấp sự cũng hơi hoang mang.
Mà lúc này, Phương Nguyên nhẹ nhàng hỏi một câu.