Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong ba ngày này, Phương Nguyên tìm hiểu đan dược càng sâu hơn.
Bây giờ hắn đã có trụ cột đan đạo, lại có đan phẩm Tử Đan, và sự nỗ lực học tập kiến thức về linh dược, trí nhớ về các loại đan phương thường gặp, trên trình độ nào đó, hắn đã không phải người mới bước vào đan đạo nữa. Quan trong hơn, trong khoảng thời gian này, Phương Nguyên đã đưa Thiên Diễn Thuật đi vào trong đan đạo, làm cho trình độ luyện đan của hắn tăng nhanh như gió...
Đương nhiên, bây giờ đến trình độ nào, hắn cũng không đoán ra được…
Nhưng có thể chắc chắn một điều, đối với đan sư bình thường, nếu không có đại đan sư tham gia vào cuộc thi, ít nhất hắn có năm phần nắm chắc đoạt giải nhất, dù sao, cuộc thi đan sư hay trận sư, thật ra chỉ để người trong thiên hạ lấy được danh hào đại đan sư hoặc đại trận sư, những người đã có danh hào đó rồi, sẽ không tiếp tục tham gia.
Mà trong lúc này, hắn cũng bắt đầu luyện chế đan dược đột phá Kim Đan cho Quan Ngạo, hắn muốn luyện một lò Tử Kim Bát Bảo Đan, trong đó cần tám loại bảo dược, sáu mươi bốn gốc linh dược, những thứ đó, hắn đã có trong túi càn khôn rồi, vấn đề ở ở chỗ, lúc Phương Nguyên dùng Thiên Diễn Thuật để suy tính đan dược, hắn cảm thấy vẫn nên dùng một cây thần dược nữa mới ổn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, thần dược vô cùng khan hiếm, không phải muốn có là có ngay.
Vì vậy, chuyện luyện đan cho Quan Ngạo vẫn nên tạm thời gác lại, chờ có thời gian rảnh, hắn đi tìm thêm thần dược rồi mới luyện chế.
- Đầu tiên báo đại khảo đan đạo, sau đó đi đến lấy tư cách tham gia đại khảo trận đạo!
Ngày thứ ba, Phương Nguyên vẫn đang tìm hiểu đan thuật, hắn đã thức một đêm chưa ngủ, nhưng với pháp lực bây giờ của hắn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, sau khi bước vào cảnh giới Kim Đan, thân thể hắn ngày càng cường hãn, tinh lực sung túc, Trúc Cơ không thể nào so sánh được.
Bây giờ ánh mặt trời đã chiếu qua cửa sổ, hắn chậm rãi xoay người, quyết định đi lấy áo bào đan sư trước, sau khi đứng dậy, Phương Nguyên tạo Thanh Thủy Phù rửa mặt, dùng muối xanh súc miệng, thay một chiếc áo bào xanh rồi mới ra ngoài. Vừa mới bước ra cửa, Phương Nguyên nhìn thấy Quan Ngạo bưng một chén sứ nát, ánh mắt lấp lánh ngồi xổm dưới cây liễu, nhìn chằm chằm mèo trắng đang lười biếng tắm nắng bên trên.
Hắn có chút ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi làm gì đấy?
Quan Ngạo lập tức thở dài một tiếng, nói.
- Đợi mèo đi đái…
Phương Nguyên kinh ngạc.
- Đợi mèo đái làm gì?
Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một vấn đề kỳ dị.
- Vị miêu huynh này cũng đi đái?
- Hazz, tất nhiên là có chỗ dùng, ngươi đi nhanh đi, đừng quấy rối nó, không chịu đái…
Quan Ngạo không kiên nhẫn phất tay với Phương Nguyên, ra hiệu hắn đi nhanh lên.
- Lại còn ghét bỏ cả ta luôn…
Phương Nguyên bất đắc dĩ, xoay người ra cửa viện, trước khi đi hắn còn quay lại dặn dò.
- Nước đái mèo không thể uống…
Quan Ngạo dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn.
- Ngươi nghĩ ta ngốc hả?
. . .
. . .
Đạp mây bay xuống Xích Thủy Đan Khê, bên cạnh đại điện đã có không ít người tụ tập lại, bọn họ thảo luận sôi nổi, có người nở nụ cười đầy mặt, cực kỳ tự tin, có người than thở, có vẻ rất thất vọng, nghe lời bàn tán của bọn họ Phương Nguyên hiểu ra, hóa ra những người này đến đây để chờ kết quả của cuộc thi đan đạo nhỏ.
- Lúc đan thành, có thông qua được hay không, trong lòng đã rõ ràng, cần gì phải xem bảng danh sách?
Phương Nguyên thầm nghĩ trong lòng như thế, hắn muốn trực tiếp đi lấy đan bào của mình, những bỗng nhiên trong lòng khẽ động, muốn nhìn thử xem trong bảng danh sách này, ai là người đứng đầu, nên hắn gim đám mây xuống, cất bước đi về chỗ dán bảng danh sách.
- Hazz, khổ tu đan đạo mấy trăm năm, cuối cùng cũng có tên đan sư…
- Trời ạ, vị tiểu ca họ Tôn này, chỉ mới mười hai tuổi đã có tên đan sư sao?
- Có là gì chứ, có người nói đan sư nhỏ nhất chỉ mới bảy tuổi…
Đi xuyên qua đám người, trong tai nghe nhiều tiếng bàn tán, ngược lại làm Phương Nguyên hơi xúc động, tu hành quan trọng nhất là thiên phú, đan đạo cũng vậy, có người khổ tu mấy trăm năm, nhưng không bước qua nổi cánh cửa, có người trời sinh đã am hiểu đan đạo…
- Chúc mừng Kiều sư huynh, đứng ở ba vị trí đầu, kỳ tài đan đạo như huynh sẽ danh chấn bốn phương!
Ở phía trước, một đám người cười to, chúc mừng một tu sĩ áo trắng, nhưng người đó lại cười khổ, than thở với đám người xung quanh.
- Hazz, lời này của các vị làm ta ngượng ngùng chết, chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, lại không đứng đầu được, bị một cô nương vô danh cướp mất...
Phương Nguyên nghe đến đây, hắn ngẩn người, trên mặt hiện lên sự khó có thể tin nổi.
- Ta không phải người đứng đầu?
Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, nhanh chân đi về phía trước, người xung quanh thấy hắn có tu vi Kim Đan, đều tránh đường cho hắn đi đến vách tường dán bảng thì thấy cô nương áo đỏ từ bên cạnh quay ra, bên người còn có hai tu sĩ áo bào đen, đội nón vành rộng, vô hình ngăn những tu sĩ khác bên ngoài.
Nàng cũng nhìn thấy Phương Nguyên, hơi ngẩn người ra, sau đó trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, có thể thấy được sự kiêu ngạo tự đắc, nàng khẽ nâng cằm lên, cười nói.
- Ta từng nói với ngươi rồi, nhanh, chưa chắc đã tốt…
- Ngươi là người đứng đầu sao?
Phương Nguyên nhìn nàng một cái, sau đó đưa ánh mắt nhìn về bảng danh sách phía sau nàng.
Chỉ thấy người đứng đầu danh sách tên là “Lý Hồng Kiêu, đoán là cô nương áo đỏ kia rồi, nàng nghe xong lời của Phương Nguyên, sắc mặt càng đắc ý hơn, gật đầu nói.
- Đây tính là gì, ta còn muốn trên cuộc thi…
- Tránh ra…
Phương Nguyên không nghe nàng nói, trực tiếp lách qua bên cạnh, ánh mắt liếc về phía tờ danh sách đầu tiên.
Cô nương áo đỏ không vui, cắn nhẹ móng tay của mình.
- Đám người giám đan kia mắt mù sao?
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn bảng danh sách, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo.
Người đứng đầu không phải hắn đã là ngạc nhiên lắm rồi, vậy mà cả ba vị trí đầu cũng không có tên hắn?
Đây là một kết quả không thể chấp nhận nổi!
Lúc đan dược ra lò, trong lòng hắn đã có dự đoán, chắc chắn sẽ lấy được vị trí đứng đầu, ai ngờ ngay cả ba vị trí đầu cũng không có?
- Nhớ lúc luyện đan ngươi tạo ra danh tiếng rất lớn, không biết bây giờ đứng ở vị trí nào?
Cô nương áo đỏ đi đến gần Phương Nguyên, xem bảng với hắn.
Phương Nguyên không quan tâm đến nàng, ánh mắt hắn lạnh dần, nhìn xuống bên dưới.
Cô nương áo đỏ nhìn thấy sắc mặt hắn hơi khó coi, cười nói.
- Nói cho ta biết tên của ngươi, ta tìm giúp ngươi…
Phương Nguyên vẫn không quan tâm đến nàng, hắn nhanh chóng đọc một lượt hết bản danh sách.
Sau đó, ánh mắt hắn dần dần híp lại.
Cô nương áo đỏ kia nhìn vẻ mặt hắn, nhỏ giọng cười nhẹ nói.
- Lẽ nào ngươi thi rớt? Nhưng ngươi là Kim Đan đấy, vốn dĩ được người ta gọi là đan đồ Kim Đan đã không dễ nghe rồi, bây giờ còn rớt luôn bảng cuộc thi đan đạo, đúng là… Khó mà chấp nhận được?
Ở gần bảng danh sách còn có mấy tu sĩ hạ viên Xích Thủy Đan Khê đang chờ xem bảng, lần này người đến tham gia cuộc thi không chỉ có mình Phương Nguyên, dù sao bọn họ đang ở Xích Thủy Đan Khê, lại làm người chuẩn bị cho cuộc thi sáu đạo, vậy mà một cái tên đan sư cũng không có, đúng là khó nghe, vốn dĩ bọn họ nhìn thấy Phương Nguyên bước đến, theo bản năng lui ra, không muốn đối mặt với hắn, nhưng không ngờ, nghe được lời của cô nương kia, sắc mặt của đám người kia trở nên ngạc nhiên, sau đó cứng đờ, lùi ra ngoài.
Mãi cho đến khi cách Phương Nguyên khá xa, bọn họ mới nháy mắt với nhau cười lớn.
- Trời ai, tên tu sĩ tạp đan kia chẳng lấy nổi cái tên Đan Sư sao?
- Nhìn dáng vẻ tự tin ba ngày trước, ta còn nghĩ hắn sẽ trở thành đan sư chứ, sao lại thi rớt?
- Hắn đã là cảnh giới Kim Đan, pháp lực mạnh mẽ, thần thức cũng mạnh, dù nhắm mắt cũng có thể luyện ra được một viên bảo đan hợp lệ mới đúng, hơn nữa ngày thường hắn là người khổ luyện, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai mà ngờ hắn lại thi rớt chứ?
- Cũng không thể nói như vậy, luyện đan cũng cần xem thiên phú…
- Ha ha, vốn là tạp đan, không có hi vọng tu hành, bây giờ cũng chẳng vào được đan đạo, tiếp theo có thể làm gì chứ?
Đám người kia đều từng chứng kiến Phương Nguyên phát uy, không dám ra mặt trêu chọc, nhưng bây giờ lại cười lớn, có nhiều người cảm khái, cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có người vội vàng đưa tin tức này về Xích Thủy Đan Khê.
Mà người xung quanh nghe bọn họ bàn tán cũng hơi kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt của đám người kia để tìm kiếm.
Dù sao chữ tu sĩ Kim Đan phối hợp với từ thi rớt này, đúng là hơi chói mắt.
Rất nhanh, có nhiều ánh mắt tập trung lên người Phương Nguyên.
Lúc này, Phương Nguyên mặc một bộ áo màu xanh, đứng trước bảng danh sách, cực kỳ dễ thấy, hắn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn lại bảng danh sách ba lần, sau đó xác nhận một vấn đề, trong ba trăm cái tên trên bảng danh sách, không có tên hắn.
Nói cách khác, hắn đã thi rớt!
Đường đường hắn là tu sĩ Tử Đan, khổ sở học tập đan đạo mấy tháng trời, bỏ ra bao nhiêu công sức, muốn làm một tiếng hót kinh người trong cuộc thi sáu đạo.
Nhưng hôm nay, hắn lại rớt cuộc thi đan dược nhỏ!
Trong lòng có cảm giác quái dị xông lên, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, bỗng nhiên, hắn nghĩ đến bóng ma luôn quanh quẩn trong lòng mình, một ký ức không thể nào quên, chính là ở Thái Nhạc Thành, vốn dĩ mình là người đứng đầu, cao cao tại thượng, chuẩn bị một bước lên mây, kết quả bầu trời thay đổi, bản thân rơi rụng phàm trần, một mình ngồi bên hồ nước cạnh phủ thành chủ, lặng lẽ đón nhận mọi ánh mắt cười nhạo…
Vì vậy, trái tim của hắn không bình tĩnh nổi nữa.
- Hì hì, rớt bảng cũng không sao…
Cô nương áo đỏ Lý Hồng Kiêu ở bên cạnh hắn cười nhẹ nói.
- Không làm được đan sư thì đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm hành y cứu người vẫn được mà!
Phương Nguyên như không nghe được lời nàng nói, hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người rời đi.
Bóng người như điện, hóa thành một đạo linh quang bay đến giữa không trung, bay thẳng về phía thượng viện Xích Thủy Đan Khê.