- Nói cũng đã nói, đạo lý cũng đã nhắc, ngươi còn tiếp tục lải nhải, tưởng ta không biết giận hay sao?
Phương Nguyên chắp tay sau lưng, lạnh lùng bước về phía trước một bước.
Rào. . .
Bên ngoài tiểu viện, một đám tu sĩ Trúc Cơ loạch xoạch lui về phía sau một bước.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là Trúc Cơ, lo lắng cao thủ Kim Đan sẽ làm mình bị thương thì đã đành, vậy mà Bạch Sơn Quân lão đan sư, khí thế cũng xẹp xuống, theo bản năng lui về sau một bước, sau đó mới ý thức được mình vừa làm một chuyện mất mặt...
Bị một tu sĩ tạp đan ép lui, nếu truyền ra bên ngoài, đúng thật là. . .
- Ha ha, tốt. . .
Hắn vừa thẹn vừa giận, nhưng trong lòng lại không có dũng khí lên đánh với Phương Nguyên, không còn cách nào khác ngoài tỏ vẻ tức giận, cười lớn quát lên.
- Cuộc thi sáu đạo là cuộc thi cao quý, cho dù là thượng viện, trung viện hay hạ viện, may mắn được đi vào nơi đây phải mang lòng biết ơn, chăm chỉ làm việc, không ngờ có kẻ cuồng đồ như vậy lẫn vào, đúng là buồn cười...
Vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng thấy sắc mặt Phương Nguyên đã lạnh xuống, trái tim hắn đập mạnh một nhịp.
Bạch Sơn Quân lập tức phất tay áo, quát lên.
- Lão phu không muốn chấp nhặt với một tiểu bối như ngươi, ta… Ta đi tìm Hứa đạo hữu nói chuyện!
Dứt lời, thầm mắng mãnh hổ đang rúc mình bên dưới, vội vã đằng vân bay đi.
Mà tu sĩ xung quanh nhìn thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ cuối cùng lại có kết quả này.
Lão đan sư Bạch Sơn Quân có danh vọng rất lớn trong Xích Thủy Đan Khê đấy, mặt mũi của hắn cũng rất lớn, là một trong những người không ai muốn trêu chọc, không ngờ hôm nay bị một tu sĩ tạp đan hạ viện dọa chạy?
- Lúc ta đóng cửa tĩnh tu, không ai được làm phiền!
Phương Nguyên hơi lườm đám người xung quanh, trầm mặt nói một câu.
- Vâng vâng vâng, chúng ta nhớ rồi. . .
Một đám tu sĩ Trúc Cơ vội vàng gật đầu, trên mặt nhịn không được cười theo.
Trong lòng Phương Nguyên đang nhớ đến viên đan dược sắp ra lò kia, không quan tâm đến đám người này nữa, xoay người đi vào trong phòng.
Mà Bạch Sơn Quân thì nổi giận đùng đùng, bay ra khỏi hạ viện, hắn càng nghĩ càng thấy giận, hận không thể quay đầu lại dạy dỗ Phương Nguyên một trận, nhưng cuối cùng vẫn không dám, hắn bay thẳng đến thượng viện, còn chưa ghìm đám mây xuống, đã nhịn không nhịn nổi hét lớn.
- Lật trời rồi, lật trời rồi, đường đường hạ viện Xích Thủy Đan Khê lại không có quy củ thế này . . .
- Bạch lão, có chuyện gì vậy?
Trong điện phủ thượng viện, có mấy vị chấp sự đang nói chuyện, nhìn thấy Bạch Sơn Quân nổi giận đùng đùng đi vào, bọn họ cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng cũng hết cách rồi, Hứa chấp sự từng nhận Phương Nguyên vào Đan Khê bấy đắc dĩ hỏi.
- Hứa Nam Giang, tu sĩ tạp đan bên trong hạ viện là do ngươi đưa vào phải không?
Bạch Sơn Quân nhìn thấy Hứa chấp sự, vốn đang tức giận không chỗ phát tiết, nói.
- Người này hung cuồng bá đạo, là kẻ cực kỳ vô lễ, Xích Thủy Đan Khê phải chuẩn bị cho cuộc thi sáu đạo, sao có thể cho phép kẻ không biết lễ phép, không hiểu quy củ như thế tồn tại, trước mặt bao nhiêu người mà hắn cũng dám ra mặt chống đối lão phu, thậm chí còn ra tay, đúng là tức chết ta rồi, ngươi còn giữ hắn ở đây làm gì, nhanh trục xuất hắn đi!
- Là tu sĩ tạp đan họ Phương sao?
Hứa chấp sự nghe xong lời đó, cũng hơi ngẩn người ra, sau đó cau mày nói.
- Người này được sắp xếp vào hạ viện hơn một tháng, chưa từng oán giận, thành thật làm việc, bị người khác chỉ trỏ vẫn nén giận, ta đang nghĩ có nên đưa hắn đến trung viện, sao lại trêu chọc đến ngươi?
- Rất tốt?
Bạch Sơn Quân nghe xong càng giận.
- Hắn không làm chuyện mà lão phu giao cho, ta dạy dỗ hắn hai câu thì hắn nhảy lên chống đối ngươi còn nói hắn rất tốt? Nếu không phải đây là Xích Thủy Đan Khê, phải dựa theo quy định của Tiên Minh, lão phu đã đánh một chưởng giết chết hắn rồi, Hứa Nam Giang, người là do ngươi mời vào, lão phu đành phải hỏi tội ngươi, nhanh trục xuất hắn đi, nếu không lão phu không nguôi được cơn giận này…
Nghe được một hơi muốn "Trục xuất ra ngoài", Hứa chấp sự nhịn không được nhíu mày lại, từ xưa đến nay hắn biết ông lão này không có bản lĩnh lớn, nhưng lại thích sĩ diện, trong lòng hắn hơi không kiên nhẫn, nở nụ cười nhàn nhạt, nói.
- Lời này của Bạch lão nói sau rồi, tu sĩ tạp đan kia cũng không kém, sao vì một lỗi nhỏ mà trục xuất hắn được?
Nói xong hắn thở dài, nói tiếp.
- Lại nói, hắn là Tử người Tiêu động chủ đề cử đến, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật chứ?
- Ngươi. . .
Bạch Sơn Quân lập tức nghẹn lời, không biết nên cãi lại thế nào, dừng một chút hắn mới căm giận quát lên.
- Tử Tiêu động chủ thì sao, dù là người Tử Tiêu động chủ đề cử cũng phải nói đạo lý chứ, các ngươi đều sợ hắn, lão phu đây không sợ. . .
Hứa chấp sự cười nói.
- Nếu như vậy, ngươi tự mình đi tìm hắn là được!
Nói xong thì nói chuyện với mấy người kia, làm lơ Bạch Sơn Quân bên cạnh.
Trong lòng hắn vẫn đang cười nhạo.
- Một kẻ miễn cưỡng là tu sĩ xích đan, lại dám tìm đại đan sư tứ văn đan phẩm màu trắng lý luận à?